Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 172




Ngạc nhiên về hai chuyện.
Thứ nhất, anh không thể ngờ là anh đã làm nhóm người Lâm Kiều và Triệu Nhất Phàm quan tâm anh đến vậy, Lâm
Kiều còn tự chạy đi khắp nơi để điều tra anh nữa chứ.
Xem ra là vì anh là một người bị họ xem thường nhưng lại giàu có chỉ sau một đêm nên làm họ khó mà chấp nhận.
Thứ hai, Trần Khiêm thật sự rất bất ngờ trước khả năng suy luận của Lâm Kiều.
Một vài chuyện rất đơn giản cũng có thể bị Lâm Kiều liên tưởng sâu xa.
Trần Khiêm cũng muốn giải thích. KHÔNG‎ Q𝐔ẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ t𝗿u𝒚ệ𝓃‎ tại‎ ﹢‎ TR𝐔MTR𝐔YỆN﹒VN‎ ‎ ﹢
Trịnh Duyệt chỉ là một nhân viên của sơn trang mà thoi, mà Lâm Y Y, là con gái của cấp dưới mình, thậm chí người đã cho anh thẻ mua sắm cấp bậc Chí tôn, là chị ruột của anh.
Nhưng mà, nếu giải thích những chuyện này ra.
Chắc chăn Lâm Kiều sẽ không tin.
Hơn nữa sẽ sỉ nhục mình, sỉ nhục cả chị mình.
Nếu có ai dám mở miệng ra sỉ nhục chị của mình, chắc chăn Trần Khiêm sẽ không chịu nổi.
Nhưng đây là sinh nhật của bạn gái của Dương Huy, anh không tiện nói gì làm gì.
Cho nên bây giờ Trần Khiêm rất bối rối. Ngẫm nghĩ, thôi thì tạm thời cứ bỏ qua đi, ngày mai, anh sẽ có bằng lái xe, đến lúc đó, mọi thứ sẽ ổn!
Bởi vì anh Trần quyết định, lật bài!
“Mọi người nghĩ Trần Khiêm tôi là người thế nào thì cứ nghĩ như thế, tóm lại, Trần Khiêm tôi sống không thẹn với lòng!”
Trần Khiêm chỉ trả lời nhẹ nhàng.
Nhưng câu nói này, trong mắt những người ở đây lại chứng tỏ cho sự ngầm thừa nhận.
“Rầm!”
Triệu Nhất Phàm giận đến mức đá vào chiếc ghế sau lưng.
Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì hơn, hôm nay Triệu Nhất Phàm đã trở thành trò cười hài hước nhất.
Đúng là cô ta có ấn tượng tốt về Trần Khiêm, bởi vì con người Trần Khiêm không tệ, làm người khác có cảm giác yên tâm, hơn nữa gia cảnh cũng không hề đơn giản.
Trở thành bạn trai bạn gái, dường như cũng là một bước có thể thử.
Vì thế, Triệu Nhất Phàm không ngại chủ động. Muốn Trần Khiêm lại chú ý đến mình.
Nhưng kết quả lại là... Ây da, không muốn nhắc đến! “Từ Hà, tớ đi toilet nhé!”
Cô ta không còn mặt mũi gì nữa, viện cớ ra ngoài.
Lâm Kiều lo lằng đi theo, dù sao bây giờ Triệu Nhất Phàm bị như vậy, cô ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Trong phòng riêng, mọi người không nói lời nào.
Yên lặng hơn mười phút.