"Mày là cái loại..."
'Thế nhưng bà ấy mới mắng được nửa câu.
Liền im tịt, khuôn mặt đang bừng bừng tức giận bị thay thế bởi ngạc nhiên: "Tiểu Khiêm? Cháu là Tiểu Khiêm sao?"
Bà ấy vui mừng nói.
"Vâng cô ạ, lâu rồi không gặp cô!”
Trần Khiêm không khỏi cười khổ một tiếng.
"Ái chà, cô còn tưởng là ai dám bắt nạt Tiểu Nam đấy, mau mau, mau đi lên nhà nào!"
Mẹ của Hân Nhiên vui vẻ nói.
Dù sao thì căn bệnh của bà ấy cũng nhờ công của Trần Khiêm mới khỏi, trong mắt mẹ của Hân Nhiên, anh không chỉ đơn giản là ân nhân cứu mạng của mình thôi đâu.
Anh theo hai mẹ con đi lên tầng.
Mẹ của Mã Hân Nhiên một mực muốn giữ Trần Khiêm lại ăn bữa cơm nhà, để bà ấy chuẩn bị đi rửa rau nấu cơm.
Trần Khiêm không từ chối.
Anh ngồi ở sofa nói chuyện với Mã Hân Nhiên.
Sau đó Trần Khiêm mới hỏi hai người dưới tầng lúc nãy là chuyện gì vậy.
Lúc này Mã Hân Nhiên mới vỗ đầu mà nói:
"Tiểu Khiêm, cậu mà không nhắc đến thì tôi cũng quên luôn chuyện này rồi. À đúng rồi, tôi còn đồng ý với hai người họ về nhà cất rau xong sẽ đi đến trường học giúp họ tìm hiểu tình hình nữa!"
"Tìm hiểu tình hình? Tình hình gì cơ?"
Trần Khiêm liền biết đúng là Mã Hân Nhiên đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lúc này, mẹ của Hân Nhiên bước ra.
"Không phải là chuyện liên quan đến một suất học bổng thôi sao, Hân Nhiên không chỉ là giáo viên chủ nhiệm của một lớp học thôi mà còn phụ trách về học bổng của toàn bộ các lớp cấp ba. Hai trăm nghìn tệ đó. Sau lại, tiền học bổng đã bị lấy mất vào đêm ngay trước hôm trao học bổng, sau đó con nhỏ Dương Yến kia cứ khăng khăng một mực bảo là Hân Nhiên nhà chúng ta lấy trộm số tiền đó, bằng không nhà cô lấy đâu ra tiền mà mua phòng!"
"Thêm nữa, chuyện này vốn là trường học sẽ xử lí ấm thầm thôi, thế mà nhỏ Dương Yến kia lại báo cảnh sát, hơn nữa cứ cắn chắc là do Hân Nhiên làm, nên giờ cảnh sát mới tìm tới cửa!"
Mẹ Mã Hân Nhiên tức giận nói.
"Tiểu Khiêm cháu cũng biết rõ Hân Nhiên không phải là người như thế, hơn nữa nói thật thì cháu đó Tiểu Khiêm à, mỗi lần đều muốn dúi tiền cho Hân Nhiên mà con bé cũng không chịu cầm, con bé sẽ ham khoản học bổng hai trăm nghìn tệ hay sao?"
"Tất nhiên là cháu tin cậu ấy rồi!" Trân Khiêm gật đầu.
"Hân Nhiên còn định nhận để cho xong chuyện, đền bù hai trăm nghìn tệ đó, cô kiên quyết không đồng ý, đây là chuyện phẩm chất đạo đức của con người, dựa vào đâu mà để cho Dương Yến kia được lợi?"
Bà ấy cả giận nói. "Dương Yến là ai?" Trần Khiêm lại hỏi.
"Cô ta là chủ nhiệm lớp bên cạnh, cô ta vẫn luôn ghen tức chuyện tôi thay thế vị trí vốn có của cô ta trong trường. Thêm chuyện năm nay bầu giáo viên ưu tú, tôi được chọn làm người đại diện cho cả khối. Cô ta cho. rằng tôi đi cửa sau, muốn cướp thứ thuộc về cô ta, thế nên cô ta vẫn luôn đối chọi gay gắt với tôi.
Mã Hân Nhiên thở dài.
"Cô ta cũng chỉ ỷ mình có ông chồng có vai vế nên mới bắt nạt con như vậy. Hân Nhiên, con hiền lành quá đấy, có vài người chính là như vậy, con càng nhún nhường cô ta càng tưởng con dễ bắt nạt! Mẹ bảo con đi tìm Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc thì con không chịu đi, có Tiểu Khiêm làm chỗ dựa cho con, con còn sợ cái gì?"
"Thôi, mẹ đừng nói thêm nữa, Tiểu Khiêm, không thì cậu cứ ngôi nghỉ đã, tôi còn phải đi sang trường học, cảnh sát còn đang đợi tôi!"
Mã Hân Nhiên nói.
"Vậy đi, đúng lúc tôi cũng muốn đến trường của cậu đi dạo, chúng ta cùng đi thôi!"
Trần Khiêm đứng lên nói vậy.