Mà bà Tô, vốn dĩ còn đang oán trách con gái mình.
Giờ phút này nghe con gái nói xong, giống như đã bay lên đỉnh cao đời người.
Gái gì cái gì?
Thảo nào sáng nay hai con nhóc này cứ thập thò ra vẻ bí ẩn, thì ra cậu Trần của Kim Lăng ưu ái con gái mình.
Còn mời con gái lớn của mình đến dự tiệc?
Thế thế thế thì... Tính ra, cậu Thẩm này chả là cái thá gì cả, mẹ nó, người như cậu mà cũng muốn theo đuổi con gái tôi à?
Bà Tô hưng phấn thầm nghĩ.
Hai cha con nhà họ Thẩm trên đài nhìn nhau.
Đều hơi không thể bình tĩnh nổi nữa.
Đặc biệt là cậu Thẩm, cảm giác ghen tị và bất lực. điên cuồng ập đến.
Giống như bị sét đánh ngang tai, phá vỡ tất cả kế hoạch của anh ta, phá vỡ hy vọng, phá vỡ mọi thứ.
Nhưng anh ta lại phải cảm ơn tia sấm này.
Bởi vì anh ta không thể chống lại nó, càng không dám có một chút bất mãn nào.
Không riêng gì bọn họ thấy ngơ ngác. Mà bây giờ Trần Khiêm cũng ngơ ngẩn.
Mẹ ơi, chủ nhân bức thư mời là mình à?
“Cô hai nhà họ Tô, chàng trai này, đến đưa thư mời thay cậu Trần thật à?”
Thẩm Niên Hoa cố gắng làm mình bình tĩnh lại. “Chứ còn gì nữa!”
Tô Nhiên Nhiên lấy bức thư tinh xảo được làm bằng tay ra cho mọi người xem.
“Đã thấy chưa, trên đó viết mời Tô Sở Sở chị của tôi đến biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng! Biệt thư Vân Đỉnh đấy? Không cần tôi phải nói nữa đúng không?”
Tô Nhiên Nhiên hỏi.
“Biệt thự Vân Đỉnh là biệt thự mà hai năm trước, cậu Trần đã bỏ tám trăm triệu ra mua về, là biệt thự đắt nhất nước ta. Nó tọa lạc trên đỉnh núi, giống như đang chìm trong mây, giống nơi thần thiên ở!”
Gó doanh nhân kỳ cựu trong nước hâm mộ nói.
“Đúng vậy, căn biệt thự đó có người chuyên trông giữ, bình thường muốn đến chụp ảnh cũng không được! Tháng trước tôi từng đến Kim Lăng du lịch, muốn đi xem thử biệt thự Vân Đỉnh ra sao nhưng, khụ khụ, tiếc là không đủ tư cách!”
Cũng có giám đốc lắc đầu cười khổ nói. “Anh chàng này đẹp trai quá!”
Có rất nhiều cô gái bắt đầu nhìn Trần Khiêm với ánh mắt mến mộ.
“Đúng vậy, không hổ là người của cậu Trần, đẹp trai như vậy, làm người ta vừa gặp là thấy rung động ngay!”
Nhóm các cô gái phấn khích.
“Xin hỏi cậu, chúng tôi phải xác nhận bước cuối cùng. Xin hỏi biệt thự Vân Đỉnh có tổng cộng bao nhiêu phòng?”
Thẩm Niên Hoa hỏi.
Ông ta không thể không xác định lại.
“Ồ? Họ Thẩm kia, ông dám nghi ngờ người của cậu Trần, ông không sợ đắc tội với cậu Trần à?”
Tô Nhiên Nhiên đỏ mặt. Bởi vì cô ta cũng không biết có bao nhiêu phòng.
Mà Tô Sở Sở cũng siết chặt tay, cực kỳ sốt ruột. Nếu bị bóc mẽ ra thì không cần phải nghi ngờ gì hơn, hôm nay cô ta sẽ là người mất mặt nhất.
Đã nói với em rồi mà, Thẩm Niên Hoa là người tỉnh ranh đến vậy, sao lại dễ dàng bị lừa thế được?
Tô Sở Sở sốt ruột, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
“Tổng cộng có ba mươi sáu phòng, chia làm ba tầng thượng, trung và hạ. Bởi vì cậu Trần xuất thân văn học. nên gian ở giữa có chứa các tác phẩm nổi tiếng khắp thế giới, bao gồm tranh cổ, tranh sơn dầu nổi tiếng phương Tây và các tác phẩm nghệ thuật khác. Phía sau biệt thự Vân Đỉnh có xây hồ suối nước nóng hình đám mây, sức chứa lên đến hai trăm người!”
“Còn trang bị cho nhân viên các thiết bị làm việc liên quan như y tế, ăn uống, giải trí v.v! Có cả nơi cất cánh và đáp cho máy bay trực thăng!”
Nhưng lại thấy Trần Khiêm giải thích nội thất và trang trí bên trong biệt thự Vân Đỉnh, giống như anh rất quen thuộc với nó.
Tô Nhiên Nhiên và Tô Sở Sở kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.