“Cậu Trần ư?”
Mấy cô gái đồng loạt kinh ngạc.
“Hình như tôi đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng thật sự không nhớ ra được.”
“Hừ, tôi đã cố ý điều tra anh ta rồi, nếu nói ra sẽ hù chết mấy người.”
Vân Phi nói.
“Sao thế?”
“Tôi nghe nói, lai lịch của cậu Trần này rất lớn, người bình thường sẽ không thể nào tưởng tượng được của cải trong tay anh ta đâu, nếu cô cần bao nhiêu tiền thì anh có thể lập tức mang tới bấy nhiêu.”
Hai mắt Vân Phỉ không khỏi có chút ngưỡng mộ nói.
“Thật hay giả vậy? Còn có cậu chủ giàu có đến thế à?”
Mấy cậu thanh niên nhất thời vừa ngưỡng mộ vừa đố ky nói.
“Tất nhiên là thật rồi! Không chỉ có tiên, mà bản lĩnh của cậu Trần này cũng rất lớn, mấy công tử bột như các. cậu không thể so sánh được đâu!”
Vân Phỉ không khỏi liếc nhìn mấy em trai mình, rồi lắc đầu nói.
“Thì đúng là không thể so sánh mà, tụi em cũng không dám so sánh với anh ta.” Mấy chàng trai cúi đầu nói.
“Thật ra em cảm thấy, cho dù một người có nhiều tiền đến đâu đi chăng nữa, thì cuộc sống của anh ta cũng hoàn toàn không phải là vô âu vô lo. Mặc kệ anh ta có bao nhiêu tiền, thì cũng sẽ có phiền phức riêng, nói không chừng cậu Trần này cũng có phiền phức mà người thường chúng ta không có, mọi người đừng tự ti mặc cảm như thế.”
Vân Tinh lập tức cười ngọt ngào nói.
Lời nói của cô mãi mãi mang tới làn gió xuân cho. người khác, tâm trạng của chàng thanh niên cũng lập tức tốt hơn rất nhiều.
Trần Khiêm nhìn về phía Vân Tinh, càng nhìn càng thấy thích, anh đã quen nhìn những cô gái như Dương Hạ, Triệu Nhất Phàm rồi, còn cô gái như Vân Tinh thì thật sự hiếm thấy trên đời này.
Đúng vậy, cho dù bạn có của cải hơn nửa trái đất này thì sao chứ?
Bạn cũng không có cách nào thay đổi được số phận của mình, thay đổi vận mệnh gia tộc mình, thậm chí ngay cả người phụ nữ mình yêu thương cũng không thể nào bảo vệ được.
Chỉ cần là con người thì sẽ có phiền não.
Vì Trần Khiêm đang ngẫm nghĩ câu nói này nên thất thần.
Do đó lúc rót trà cho Vân Phi, anh bất cẩn làm đổ nước trà ra bên ngoài, toàn bộ nước trà đều chảy lên quần áo của Vân Phi.
“ÁI Tên khốn này, tên khốn này!”
Vân Phi bị bỏng nên lập tức đứng phắt dậy, giống như hồ ly bị giãm phải đuôi. “Tên khốn này, mắt cậu bị mù à?”
Vân Phi nhìn về phía Trần Khiêm quát.
Cũng vì tiếng quát này đã thu hút không ít sự chú ý của những người có mặt tại đây.
Vân Phỉ càng tức giận hơn, định giơ tay lên tát Trần Khiêm.
Trong mắt cô ta, anh chỉ là một người làm, vậy mà bây giờ lại dám xúc phạm mình trước mặt mọi người, một khi Vân Phỉ đã nổi giận thì không hề dễ trêu vào.