Trần Khiêm cũng làm quen được rất nhiều thương nhân khác ở Kim Lăng.
“Cậu Trần, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu cần gì có thể nói với tôi một tiếng!”
Trước khi rời đi, Hoàng Vĩ Dân bắt tay với Trần Khiêm.
Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, cậu Trần được xem là người vô cùng giàu của Hoa Hạ này, đối nhân xử thế lại khiêm tốn như vậy.
Thực tế ngược lại hoàn toàn với tưởng tượng của ông tal
Hơn nữa, lần này xem như là Trần Khiêm đã giúp ông ta rất nhiều.
Trần Khiêm cũng tự biết rõ rằng mình vẫn còn yếu trong. cái xã hội này, nhưng anh cũng không vội, cứ từ từ mà bước thôi!
“Cậu Trần!”
Sau khi khách về hết, Trần Khiêm cũng chuẩn bị rời đi. Ngày mai là thi sát hạch lái xe trên đường, anh muốn về luyện tập thêm!
Lúc này, Trịnh Duyệt đỏ mặt bước tới.
Dù sao vừa nãy cô ta cũng bị đánh rồi, bảo cô ta đứng trước mặt Trần Khiêm ít nhiều gì cũng thấy hơi ngại.
Mà người xấu hổ chính là Trân Khiêm.
Đàn chị xinh đẹp này, nhưng cứ mãi quyến rũ anh, lần trước xem chút nữa mình đã đầu hàng rồi!
“Chuyện gì?”
Trần Khiêm hỏi.
“Là thế này cậu Trần, chiều nay tôi không có ca, đường về trường của cậu vừa hay cũng thuận đường về nhà tôi, tôi có thể đưa cậu về được không?”
Trịnh Duyệt cố ý dựa sát vào Trần Khiêm.
Sau khi biết được Trần Khiêm rất khiêm tốn và hướng nội, ngoại trừ sự kính trọng trong lòng thì Trịnh Duyệt cũng rất táo bạo với Trần Khiêm.
Suy cho cùng thì có mối quan hệ tốt với Trần Khiêm rồi, sau này có cơ hội có thể lên giường với cậu Trần, cho dù chỉ là công cụ để phát tiết thì cô ta cũng bằng lòng.
“Được thôi!”
Trần Khiêm cũng không nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay.
Dù sao thì vừa nãy Trịnh Duyệt bị Dương Hạ giáng cho. một cái tát nhưng lại không dám nổi giận, nói thẳng ra thì ít nhiều gì cũng có liên quan đến mình.
Trịnh Duyệt nghe thấy thì rất vui vẻ, vội vàng đi lái xe.
Chỉ là Trần Khiêm không ngờ xe của Trịnh Duyệt cũng rất được, là Benz.
Xem ra ở câu lạc bộ suối nước nóng, Trịnh Duyệt làm ăn cũng rất khá.
Hai người trong xe trò chuyện câu được câu không.
Lúc này, điện thoại của Trịnh Duyệt vang lên.
Cô ta cầm lên, liếc mắt nhìn sau đó bực mình tắt máy.
Sau đó không lâu điện thoại lại vang lên.
Trịnh Duyệt cầm lên, đang định tắt đi.
“Bắt máy đi, còn sợ tôi nghe thấy à?”
Trần Khiêm cười khổ.
Trịnh Duyệt đỏ mặt nói: “Sao có thể chứ, ở trước mặt cậu Trần, tôi không có bất kì bí mật nào cả, bất luận cậu Trần muốn nghe cái gì, muốn xem cái gì, Tiểu Duyệt đều sẽ khiến cho cậu Trần hài lòng...
Giọng nói nhẹ nhàng, Trịnh Duyệt còn cố tình nhấc chân lên làm lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Máu trong người Trần Khiêm như sôi sục lên.
Thật là muốn mân mê nó mà, nhưng Trần Khiêm lại hơi xấu hổ.
Lúc này điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Lần này Trịnh Duyệt không tắt máy nữa mà bấm nhận cuộc gọi: “Hứa Siêu, con mẹ nó anh bị điên hả? Cứ gọi cho tôi mãi thế? Tôi đã nói rồi, hoàn toàn không phải do anh có tiền hay không mà là hai chúng ta không thể! Trong lòng tôi có người khác rồi, anh mau đi tìm người khác đi! Anh nhiều tiền như vậy chắc chản không thiếu phụ nữ mà!”
Nói xong, Trịnh Duyệt lại cúp máy.
Cô ta cố ý nói rất to. Một là muốn nói rõ cho Trần Khiêm nghe, cô ta cũng có cậu ấm theo đuổi nhưng bản thân cô ta không phải kẻ chê nghèo ham giàu.
Thứ hai là muốn bóng gió cho Trần Khiêm biết mình còn độc thân, nếu cậu Trần muốn, thì có thể làm gì tùy thích!
Chỉ tiếc là cậu Trần vẫn không ra tay với mình, chẳng lẽ mình phải chủ động một chút sao?
Hai người ngồi trong xe, một người thì chờ đợi, còn một người thì xấu hổ nên bắt đầu bối rối, lúc này xe đã chậm chạp. đến cổng trường đại học Kim Lăng rồi.
Giá của chiếc Benz này là bảy trăm nghìn tệ, đương nhiên cũng thu hút không ít sự chú ý.
“Được rồi, dừng ở đây thôi!” Trần Khiêm thấy có khá nhiều sinh viên đang nhìn sang, nếu còn vào tận bên trong, chắc chẳn sẽ bị rất nhiều người nhìn chăm chăm, cảm giác đó rất khó chịu.
Nhưng lúc này Trịnh Duyệt lại không nói, cô ta nhíu mày, cực kì khó xử nhìn vài nam nữ đang đứng ở cổng trường, nhỏ giọng nói:
“Cậu Trần, có thể vào trong một chút không, hoặc là ra ngoài một chút cũng được, tóm lại là đừng xuống ở đây?”
“Hả? Tại sao?"