"Thảo nào ba năm trước ông Quỷ đã phán ra hôm nay nhà họ Minh chúng ta sẽ gặp nạn!"
Quay trở lại với Trần Khiêm, anh đang đi bộ về nhà họ Dương.
Bây giờ đã lấy được bản đồ đi đến cung Hải Vương, khi nào đội ngũ của gia tộc đến là có thể xuất phát rồi.
Anh tin chắc rằng, bí ẩn về cô gái mặc áo trắng và thần trong cổ mộ sẽ được bật mí sớm thôi!
Còn về ông Quỷ được đồn là biết đoán trước tương lai, vô cùng thần kỳ ấy, ngày mai gặp thử. Trần Khiêm muốn xem xem ông ta có thật sự thần thánh như trong truyền thuyết không!
Trần Khiêm thầm kích động.
Trong lúc đang đi.
Chợt nghe có giọng nói yếu ớt phát ra từ cánh rừng bên đường.
Hình như là giọng nữ. "Hửm?"
Trần Khiêm khẽ cau mày. Chậm rãi đi tới.
Quả nhiên, trong rừng có một cô gái đang nằm, cô ấy mặc đồ đen.
Hơn nữa hình như bụng đang bị thương rất nghiêm trọng, chảy máu liên tục.
Điều làm Trần Khiêm kinh ngạc hơn hết là gương mặt của cô ấy.
Làn da trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp.
Giờ đây, cô ấy đang nhắm mắt lại, trông rất trang nhã điềm tĩnh.
Đó là một gương mặt xinh đẹp chuẩn theo văn hóa phương Đông.
"Cô... không sao chứ?” Trần Khiêm hỏi.
Anh thử bắt mạch cho cô ấy, xem ra do mất máu quá nhiều nên hôn mê.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thật sự xảy ra chuyện, may mà cô gặp được tôi!
Trần Khiêm bế cô ấy lên, chạy thẳng tới nhà họ Dương.
Đợi đến sáng sớm hôm sau.
Cổ Vũ Tiêu từ từ mở mắt, mùi thuốc nồng nặc quanh quẩn nơi chóp mũi, dường như cô ấy đang ở trong một căn phòng sang trọng.
"AI"
Nhưng khi Cổ Vũ Tiêu muốn ngồi dậy, cô ấy mới phát hiện cơ thể mình...
Nửa người trên đã được thay một chiếc áo ngủ, hơn nữa vết thương ở vùng bụng cũng đã được băng bó kĩ càng.
Hơn nữa bên dưới cũng đã được thay bằng đồ mới.
Con gái mà, luôn nhạy cảm với những chuyện này.
Đặc biệt là một người xưa nay cực kì truyền thống như Gổ Vũ Tiêu.
Cô ấy cố gắng ngồi dậy, mở cửa ra, đập vào mắt là một khoảng sân.
Một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trong sân nhìn thứ gì đó.
Trên giá áo bên cạnh là quần áo của cô ấy. "Tỉnh rồi à?"
Chàng trai trẻ tuổi vừa uống trà, vừa nhìn một tấm bản đồ, hỏi.
"Anh là người đã thay quần áo cho tôi à?"
Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn về phía Trần Khiêm, khẽ căn đôi môi đỏ mọng.
"Đúng vậy!"
Trần Khiêm gật đầu.