Toàn bộ tay của đám cao thủ dừng ở giữa không trung.
Không còn ai dám nhúc nhích. Cũng không có ai dám rụt tay về nữa.
Bọn họ sợ! Sợ chỉ khẽ nhúc nhích thôi thì kết cục như cột đá đó vậy.
Người này quá mạnh, là một vị Tông sư! Có tên cao thủ nhận ra, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Còn người nhà họ Minh cũng không dám cử động nữa.
Cảnh tượng này cực kỳ kỳ lạ, dường như tất cả mọi người đều bị điểm huyệt. Chí𝔫h chủ, 𝐫ủ bạ𝔫 đọc ch𝓊𝔫g ++ T 𝐑𝑈MT𝐑𝑈𝒀ỆN.𝐕𝔫 ++
Trần Khiêm đi thẳng tới trước mặt ông cụ. Đặt thỏa thuận mình đã chuẩn bị xuống.
“Ông xem đi, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên, có vấn đề cũng phải ký!”
Trần Khiêm nở một nụ cười hiền hòa: “Bằng không, tôi sẽ giết sạch các người!”
Thình thịch! Trái tim ông cụ đập mạnh. Nuốt một ngụm nước bọt.
“Chào cậu, cháu gái của tôi có mắt không tròng, trêu phải cậu, xin lỗi, thành thật xin lỗi cậu!”
Ông cụ chảy mồ hôi ròng ròng.
“Tôi cho ông một giây để suy nghĩ, tôi nói xong câu này, nếu như ông còn không ký, tôi sẽ...”
“Tôi ký, tôi ký!”
Ông cụ vội vàng gật đầu.
ạỐắễ5ăẪ=m =5 == Lão ta ân hận trong lòng, vốn dĩ cuộc sống đang êm đẹp biết bao, tại sao... Tại sao lại trên phải loại người thô thiển không nói lý lẽ này cơ chứ?
Tại saolII
“Chỉ là chàng trai này, ít nhất cũng phải hai ngày, tôi mới có thể gom góp tất cả tài sản nhà họ Minh, không biết cậu có thể cho ít hôm, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ!”
Ông cụ khổ não, cầu xin.
“Cũng được, chín giờ tối hai ngày sau, tôi sẽ đến lấy. Lúc đó liệt kê một bản danh sách tất cả tài sản đang có cho tôi, có điều tôi phải cầm chút lãi trước!”
“Là... là cái gì?”
Ông cụ nuốt nước bọt.
“Trước kia, tổ tiên nhà họ Minh trộm mộ Hải Vương, đã lấy đi một cặp ngọc ph
Trần Khiêm nói.
“Không dám giấu cậu, đúng là chúng tôi có ngọc phù gia truyền, thế nhưng bị một cô gái trộm mất rồi! Đến nay...
“Tôi cần bản đồ đến cung Hải Vương!”
Không đợi lão ta nói xong, Trần Khiêm đã nói tiếp.
“Hả?”
Lão ta sực tỉnh, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Nói thật lòng, bản đồ cung Hải Vương là đồ gia truyền quý giá nhất của nhà họ Minh.
Cũng là năm đó tổ tiên nhà họ Minh bỏ ra bao nhiêu sức lực và mạng người mới đúc kết lại được.
Có thể nói đó là gốc rễ nhà họ Minh.
“Không đưa cho tôi thì tôi sẽ giết hết các người!” Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Trần Khiêm biết người nhà họ Minh làm việc chẳng bao giờ nói lý lẽ, vì vậy trao đổi với bọn họ, anh cũng chẳng cần phải quanh co lòng vòng...