Giờ thì hay rồi, có huyết thống của nhà họ Trần, Trần Khiêm không thể nào không lấy cô ta.
Vậy, A Lam thì làm thế nào?
Trong lòng hai mẹ con đều nghĩ như vậy, không biết phải giải thích với A Lam thế nào.
“Tiểu Khiêm, mau đến xem, con có con gái rồi!”
Trần Cận Đông thân mật bế đứa bé, bảo Trần Khiêm nhìn.
Từ đầu đến cuối Trần Khiêm vẫn luôn cau mày. Sau khi ba và mọi người đều rời đi rồi.
“Trần Khiêm, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Triệu Nhất Phàm ở phía sau Trần Khiêm, nói.
“AI
Nhưng Trần Khiêm lại nắm cổ áo của Triệu Nhất Phàm, kéo cô ta sang một bên.
“Nói, rốt cuộc thế này là thế nào? Sao tôi lại có con với cậu được. Hơn nữa, đứa bé này hoàn toàn không phải con tôi, cậu lừa được người khác chứ không thể lừa tôi được đât
Đôi mắt của Trần Khiêm chẳng khác nào mắt chim ưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Nhất Phàm.
Bởi vì ánh mắt Trần Khiêm giống như có thể nhìn thấu được tất cả.
Khiến Triệu Nhất Phàm nuốt nước bọt.
“Cậu... Cậu có còn là đàn ông không! Kết quả giám định cũng có rồi, là con của hai chúng ta, cậu lại không thừa nhận! Đã vậy thì t cũng chẳng phải bị cậu làm nhục lần một lần haii
không sống nữa, dù sao thì
Triệu Nhất Phàm khóc nói.
“Cậu còn ngụy biện, mặc dù tôi không biết cậu làm thế nào mà kết quả của máy giám định thành như thế, nhưng tôi nhìn ra được đứa trẻ này không phải cậu sinh ra. Triệu Nhất Phàm, nể tình là bạn học cũ, nếu cậu chịu nói sự thật thì tôi sẽ tha cho cậu!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Lúc này Triệu Nhất Phàm thật sự kinh ngạc, trong mắt lóe lên tia sợ hãi.
Từ khi nào mà Trần Khiêm trở nên đáng sợ như vậy? “Có phải cậu có mục đích gì không?” Trần Khiêm lại hỏi.
Cả ngày đều bị chìm trong lời tiên đoán về cái chết, vì vậy Trần Khiêm vô cùng thận trọng.
“Tôi... Tôi không hiểu cậu nói gì! Cậu buông tôi ral”
Triệu Nhất Phàm vẫn ngụy biện.
“Không nói phải không? Được, vậy tôi xem như đứa bé này là con tôi, tôi sẽ nuôi nó lớn, nhưng còn cậu, tôi sẽ ném xuống biển cho cá ăn!”
Trần Khiêm nhấc Triệu Nhất Phàm lên.
Triệu Nhất Phàm vô cùng sợ hãi, trước đây tính tình Trần Khiêm nhu nhược, nhát gan, hơn nữa còn sợ phải nhìn thấy con gái khóc, chỉ cần khóc thì Trân Khiêm sẽ không nhẫn tâm nữa.
Nhưng hiện tại, mình đã khóc đến thế này.
Cậu ấy vẫn đằng đẳng sát khí như thế.
Cậu ấy thay đổi rồi, hoàn toàn thay đổi, câu này hoàn toàn không giống như đang đùa.
“Được được được, tôi nói tôi nói, cậu thả tôi xuống đãt”