Trên bức bích họa kể, khi đó, chạng vạng tối, lão ăn mày đứng trên tường thành, đối diện với những người dân đang quỳ lạy, ông ta chỉ lên mặt trăng vừa ló dạng. Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng. Lúc phản ứng lại thì lão ăn mày đã biến mất.
Khi đó, vì tưởng nhớ đến ông ta, người dân đã lập một miếu thờ cho ông ta để đời sau sùng kính.
“Thiên binh từ trên trời rơi xuống, cây thần, lão ăn mày kì lạ, con rồng khổng lồ! Và cả con tàu trên không nữa!"
Trần Khiêm thầm thì.
Bức bích họa tiết lộ những thông tin này, càng xem đến đây thì Trần Khiêm càng không hiểu.
Những bức bích họa này, thậm chí cả câu chuyện mà trên đó kể cũng sống động như thật.
Thật sự chỉ là tưởng tượng của người xưa thôi sao?
Đến hiện tại, Trần Khiêm nghỉ ngờ.
Trước đây còn bán tín bán nghỉ, còn bây giờ, Trân Khiêm tin rằng tất cả những điều này liệu có thực sự là sự thật!
Thế giới cả chục nghìn năm trước, thậm chí là hàng vạn năm trước, thật sự đã tồn tại một nền văn minh khác sao?
Mặc dù truyền thuyết về rồng đã có từ rất lâu rồi, nhưng rồng... thật sự chỉ là một truyền thuyết thôi sao?
'Trân Khiêm thầm nghi ngờ.
Anh hít sâu một hơi, muốn tìm ra tung tích của người phụ nữ áo trắng trên bức bích họa.
Nhưng phần sau lại không nhắc đến người phụ nữ áo trắng nữa.
'Trân Khiêm hơi thất vọng.
“Hình như lão ăn mày này có khả năng hiểu rõ thời cổ kim, thế giới này có sự tồn tại quái lạ như vậy sao?”
Trần Khiêm lại nhớ ra. Lúc này mới nhìn con trăn khổng lồ ở đằng sau.
“Phải rồi, mày vào đây lúc nào? Chắc lúc mày vào làm thú giữ mộ không lớn thế này đâu nhỉ?”
Trần Khiêm hỏi.
Con trăn khổng lồ thè lưỡi, chỉ vào một trong những bức bích họa.
Điều mà bức bích họa đó kể chính là cảnh lão ăn mày đi vào trong cung điện dưới lòng đất với một chiếc túi.
Trần Khiêm sững sờ.
Hơi suy nghĩ.
Sau đó toàn thân chấn động.
Anh mở to hai mắt nhìn con trăn:
“Mày nói mấy chục nghìn năm trước, thứ bên trong chiếc túi mà lão ăn mày này đem vào đây chính là mày?”
Trần Khiêm cảm thấy như mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi.
Con trăn khổng lồ này lại gật đầu. Ôi trời ơi Da đầu Trần Khiêm ngứa ran:
“Mày sống mấy chục nghìn năm rồi à?”