Một lớp bụi phả vào mặt.
'Thẩm Mộng Tuyết và Tần Nhã đều bước lên nhìn vào. bên trong hộp đá.
'Thấy một thanh kiếm đang lặng lẽ năm bên trong.
Mặc dù thanh kiếm đã phủ đầy bụi, nhưng cũng không che lấp được kiếm quang của nó.
Dường như ở khoảng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của kiếm quang này.
“Bảo kiếm mấy nghìn năm trước, trông vẫn còn rất sắc bén!”
Thẩm Mộng Tuyết nói. Rồi cười hi hi muốn cầm bảo kiếm lên.
Tần Nhã thì lại chẳng hứng thú mấy, nên xoay đầu lại nhìn vào bức bích họa kia.
“Nặng thật đấy!”
Thẩm Mộng Tuyết muốn cầm lên, nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không cầm thanh kiếm này lên được, giống như nó mọc trên đó vậy.
“Tôi thử xeml”
Trân Khiêm đưa tay ra, nhấc nhẹ, đã nắm thanh kiếm trong tay.
“Không nặng mài” Trần Khiêm lạnh lùng cười.
Cổ tay chuyển động, lắc lớp bụi trên bề mặt, giống như thanh kiếm mềm mại vậy.
Nhưng lại vô cùng sắc bén. 'Trên mặt kiếm có khắc ba chữ: “Khinh Vũ Kiếm!”
Vả lại cũng không biết tại sao, vừa cầm thanh kiếm này thì ại có một cảm giác rất đặc biệt.
“Lẽ nào Khinh Vũ Kiếm này cũng là pháp khí?”
Trần Khiêm kinh ngạc.
Nhưng mình không nhìn thấy bất kì một hơi thở linh khí nào từ trên mặt kiếm này!
Nhưng trong lòng Trần Khiêm cũng hơi phấn khích.
Mình đúng lúc học được ba chiêu sử dụng đao dài từ con dao găm Phá Quân, bây giờ lại có được thanh kiếm sắc bén như vậy, không biết có phải trùng hợp hay không nữa!
“Hai người mau đến đây xem! Hình như trên bức bịch họa này hơi sai sail”
Lúc này, đột nhiên Tân Nhã nói.
“Ôi chao, đừng nghiên cứu bức bích họa được thần thánh hóa này nữa Tiểu Nhã, chỉ bằng nghiên cứu giá trị của thanh kiếm này thì hơn!”
'Thẩm Mộng Tuyết nói.
“Không phải, tôi thấy hình như nội dung phía sau của bức bích họa không phải thần thánh hóa đâu!”
“Hai người qua xem đi!”
Bỗng nhiên Tần Nhã chỉ nửa sau của bức bích họa, nói.
“Ví dụ, tôi chỉ nói ví dụ thôi, đó là con tàu khổng lồ mà người ta vẽ khi đó thật sự giống như tưởng tượng, có. thể bay lên trời thì hình như tất cả những chuyện này có lý rồi”
“Bởi vì phía sau có nói, trước ngày mai táng cho thiên binh thì con tàu khổng lồ này xuất hiện rồi, hơn nữa còn đưa ba trăm nam nữ trẻ tuổi ở đây đi, vua và thần dân đều quỳ lạy để tiễn, cuối cùng con tàu khổng lồ này biến mất khỏi mặt đất!”
“Tất cả mọi người đều quỳ, nhưng bức bích họa này lại đặc biệt làm ật lão ăn mày kia, chỉ có ông ta là ngẩng mặt, cười nhếch mép, dáng vẻ trông có hơi xấu xí, nhưng lại giống như đang miêu tả nụ cười quái dị của ông tai”
“Nếu là như vậy thì có thể liên kết tất cả mọi chuyện lại rồi!”
Tân Nhã nói.