Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 139




Dương Hạ khóc kêu. Cô ta của hiện tại không bị điên,nhưng Trần Khiêm của hiện tại, cô ta lại nhìn không thấu.
Chẳng lẽ ngay cả tên khố rách áo ôm này cũng không yêu mình nữa sao?
Không thể nào?
Dương Hạ tôi, dù có thất bại hơn nữa, tên Trân Khiêm cũng chỉ có thể quỳ mọp xuống liếm chân tôi thôi.
“Tôi không muốn!"
Trần Khiêm lắc lắc đầu, xoay người rời đi. Trong lòng anh thật ra cũng có một chút đau khổ.
"Tên khốn nạn! Anh không quay về bên tôi, tôi làm sao. trả hết nợ?
Nếu không phải Lục Thần so giàu với anh, tôi sẽ biến thành bộ dạng này sao?"
Dương Hạ nói toạt móng heo ra!
Trần Khiêm hoàn toàn không yêu mình nữa rồi!
Nhưng mà hiện tại mình đang gánh trên vai khoản nợ một trăm nghìn nhân dân tệ, nhà tên Lục Thần đó cũng không phải hạng dễ chọc.
Làm sao bây giờ? Bản thân hiện tại nên làm gì đây?
Một trăm nghìn nhân dân tệ, cho dù có đi bán thân thì trong chốc lát cũng không kiếm được khoản tiền lớn như vậy!
Dương Hạ ngồi sụp xuống đất, cất tiếng gào khóc. Lại nói về Trần Khiêm.
Anh mang theo một mớ bòng bong trong lòng mà quay. về kí túc xá, muốn ngả lưng một chút, nhưng làm thế nào. cũng không vào giấc được.
Nhìn thấy dấu tay in hăn trên khuôn mặt của Dương Hạ, Trần Khiêm đau lòng vô cùng.
Nếu như Dương Hạ vẫn giống như trước đây, một lòng một dạ ở bên mình, hiện tại có phải là muốn gì có đó rồi không.
Cô ta bị người khác bắt nạt, Trần Khiêm đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ bạn gái.
Nhưng châm chọc là, cô ta lại phản bội mình.
Cô ta lừa mình nói muốn một mình tĩnh tâm suy nghĩ, nhưng mới qua ba ngày đã quấn quýt bên kẻ khác.
Trân Khiêm không chủ động nhắc lại chuyện này, nhưng trong lòng anh vĩnh viễn không quên được!
Năm trên giường, chốc chốc nhớ đến những điều tốt đẹp của Dương Hạ trước kia, chốc chốc lại nghĩ về từng lần Dương Hạ cười nhạo bản thân, cứ như vậy, hơn nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Lúc này, chuông điện thoại của Trần Khiêm vang lên.
Cầm lên nhìn, hóa ra là cuộc gọi đến của Tô Mộc Vũ. "Trần Khiêm, cậu đang ở đâu đấy? Mau đến nhà tớ đi, cơm nước chuẩn bị để thiết đãi mọi người đã xong xuôi hết rồi đó!"
Giọng nói của Tô Hân Đồng toát ra sự phấn khích rõ rệt. “Tớ về kí túc xá rồi, có chuyện gì vậy?"
Trần Khiêm đã đoán được đại khái là có chuyện gì, nhưng vẫn giả như không biết hỏi lại.
"Hì hì, khó khăn tài chính của nhà tớ đã được giải quyết, hơn nữa cậu có biết không, công ty còn nhận được khoản đầu tư từ Tập đoàn thương mại Kim Lăng, những một trăm triệu tệ!
Cậu mau đến đi Trần Khiêm, chúng ta cùng ăn một bữa cơm!"
Bây giờ Tô Mộc Vũ rất vui vẻ, Trần Khiêm cũng rất vui, ngoài ra còn có chút ngạc nhiên.
Hiệu suất làm việc của anh Chấn Quốc thật quá nhanh, nhưng Trần Khiêm không ngờ ông ấy sẽ đầu tư đến một trăm triệu tệ, nhiều tiền như vậy! Chậc chậc...