“Nghe ý của ông Mạc thì hình như xảy ra chuyện gì khác?”
Trần Cận Đông suy nghĩ một lát, sau đó hỏi. Mạc Vệ Bình gật đầu:
“Quả thực là xảy ra một chuyện rất đáng nghỉ. Nói thật, tôi chỉ huy đội khảo sát, lần theo dấu vết điều tra hơn nửa năm, mà không có chút manh mối nào nên có hơi hổ thẹn. Bởi vì Hội Thái Dương này quá bí ẩn, hoàn toàn không để lại một chút đầu mối nào!”
“Lúc chúng tôi đang phiền não thì lại có một người xuất hiện âm thâm giúp chúng tôi. Người đó cung cấp cho chúng tôi một số phương hướng và khu vực để chúng tôi tìm kiếm, cho nên nửa năm nay cuối cùng cũng có thu hoạch!”
“Mới đầu tôi còn nghĩ, có phải người này là chủ tịch Trần cử đến giúp chúng tôi hay không, cho nên mới hỏi!” “Nếu thật sự cử người đến giúp, chắc chắn tôi sẽ thông báo cho ông Mạc đầu tiên. Lạ thật, là ai âm thầm giúp chúng †a chứ?”
'Trần Cận Đông cũng thấy lạ.
“Mặc dù người này chưa từng lộ diện, nhưng theo. kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì hắn chắc chắn là một cao thủ, thậm chí những cao thủ võ công cao hơn Vệ Bình ở nhà họ Mạc cũng khó mà ngang hàng được với người này!”
Trần Cận Đông hỏi: sao?”
Người này chưa từng lộ diện
*Ừ, người đó vẫn luôn âm thầm chỉ điểm, hơn nữa còn đặt vị trí tọa độ trên đầu giường của tôi. Tôi còn tưởng tính cảnh giác của mình rất cao, ha ha, nhưng lại chưa từng phát hiện ra người đó! Tính ra thì người đó xuất hiện tổng cộng hai lần rồi!”
Nhớ đến tờ giấy đặt ở đầu giường của mình nửa năm trước.
Đến bây giờ Mạc Vệ Bình nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Nếu như người này muốn giết mình, vậy chẳng phải mình chết thế nào mình cũng không biết sao?
Trần Cận Đông nghĩ nát óc cũng không biết được ai đến giúp nhà họ Trần.
“Nhưng chủ tịch Trần, đây không phải trọng điểm, người này âm thầm giúp đỡ, ít nhất đến bây giờ có thể thấy người đó không đối đầu với nhà họ Trân. Hơn nữa, chúng ta thuận lợi tìm được manh mối về Hội Thái Dương, việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm ra địa điểm được đánh dấu trên tấm bản đồ này mới đúng. Còn người bí ẩn chỉ dẫn chúng tôi tìm ra bức tranh sơn thủy này chắc chắn có mục đích của người đó, thậm chí có thể nói bí mật của Hội Thái Dương cũng nằm trong rừng núi này!”
Mạc Vệ Bình nói.
Trần Cận Động gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ triệu tập tất cả con cháu nhà họ Trần đến, bọn họ ở nhiều nơi, mỗi người đều hiểu biết sâu rộng, nói không chừng có người biết được rừng núi này ở đâu!”
“Như vậy là tốt nhất!”
Một chỉ thị của Trần Cận Đông như tiếng động của ông trời, chẳng bao lâu sau, người trong gia tộc họ Trần đều tập trung ở đại sảnh.
'Trần Cận Đông đã phóng to tấm bản đồ này, đặt ở chính giữa đại sảnh để người trong gia tộc họ Trần quan sát.
Nhưng kết quả lại không mấy khả quan.
Mặc dù con cháu trong họ đều đã đi đến nhiều nơi trên thế giới, hiểu biết sâu rộng.
Nhưng chưa ai từng thấy núi rừng sâu thẳm đẹp đế như vậy.
Nếu như đã từng thấy thì chắc chắn họ sẽ có ấn tượng.
Ngay lập tức, Trần Cận Đông ra lệnh cho con cháu nhà họ Trần tìm kiếm tất cả khu rừng giống với khu rừng được vẽ trong tấm bản đồ này.
“Ông chủ, không hay rồi!"
Lúc này, một người làm vội vã xông vào đại sảnh.
“Chuyện gì?”
Trần Cận Đông cau mày hỏi.