Sau này ba quay về, tiêu diệt gia tộc này.
Hóa ra lão già này là con cháu nhà họ Lưu.
“Ha ha ha, ông trời giúp tôi, ông trời giúp tôi mà! Không uổng công tôi chạy cả nghìn dặm đến Long Giang!”
Lưu Cửu lại cười lớn.
Một tia đồng cảm lóe lên trong mắt Trần Khiêm.
“Xin lỗi!"
Trần Khiêm nói.
“Ha ha ha, nực cười, cậu sắp chết rồi thì lại nói xin lỗi với tôi sao?”
Lưu Cửu lắc đầu chỉ Trần Khiêm.
“Không, bây giờ tâm trạng của tôi đối với ông có hơi phức tạp, không biết nên cảm ơn hay là thương cảm ông nữa!”
Trần Khiêm bối rối.
“Cảm ơn tôi?”
*Ừ, bây giờ tôi cần máu người gấp, đang rất sầu não.
Ông đến rồi, tôi thấy tu vi của ông cũng không thấp, có máu của ông, tôi tin là dụ được con linh hồ ra ngoài cũng không phải chuyện gì khó, xem như ông đã giúp tôi một việc lớn! Tôi cũng không biết phải cảm ơn ông thế nào, như này đi, tôi sẽ giữ cho ông một cái xác nguyên vẹn, không để ông chịu bất kì đau đớn nào!”
Vẻ mặt Trần Khiêm thành khẩn.
Lưu Cửu cau mày:
“Tên nhóc cậu mới một năm không gặp, chắc không phải thần kinh có vấn đề đấy chứ, cậu mà đòi giết tôi?”
“Tôi cũng không còn cách nào cải”
Trần Khiêm nói.
“Đủ rồi! Tôi thấy cậu bệnh cũng không nhẹ đâu, không rảnh nghe cậu nói nhảm. Cậu Trần, để mạng lại đây đi, tôi thật sự muốn xem lúc Trần Cận Đông nhận được thi thể của cậu thì sẽ có biểu cảm thế nào đấy, ha hat”
Nói xong, Lưu Cửu dứt khoát hành động.
Lao về phía Trần Khiêm.
'Tung một cú đấm.
Trần Khiêm cũng trả lại một cú.
Bịch!
Một tiếng vang lên.
Tiếng gãy xương răng rắc vang lên.
Sau đó Lưu Cửu hét thảm, bay ngược ra. Năng nề ngã xuống đất.
Máu tươi nôn ra, mặt đầy kinh hãi.
Vừa rồi ông ta gần như cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ nhất.
Cú đấm của mình, như thể đấm vào một ngọn núi khổng lồ.
Sau đó bị dội ngược lại. “Gậu... cậu!” Ông ta khó mà tin được, nôn ra máu.
Chỉ với một cú đấm, kinh mạch của mình đều bị đứt, sao cậu ta lại mạnh như vậy?
Mới một năm, sao có thể chứ?