Lục Hàm vừa nhìn thấy liền kinh ngạc.
Bởi vì cô ấy nhận ra người kia rõ ràng là anh trai thú vị mà mình gặp ở ga xe lửa.
Ngay lúc Lục Hàm muốn tiến lên xác nhận. Trần Khiêm đã lên xe chuẩn bị rời đi. "Trần Khiêm! Trần Khiêm!"
Lục Hàm gọi hai tiếng rồi gãi đầu, không lẽ mình nhìn nhầm rồi sao?
Sao anh ấy lại đến nhà mình, còn được ba mình đích thân mở cửa xe?
"Sao vậy Tiểu Hàm?"
Lúc này một đôi nam nữ đi tới.
Là Lục Siêu và Lục Tuyết.
Lục Tuyết hỏi.
"Chị, chị đoán xem lúc nãy em nhìn thấy ai?" "Ai?"
"Là Trân Khiêm!"
"Trần Khiêm là ai?"
Lục Tuyết nhíu mày hỏi.
"Trời ơi, là anh chàng đẹp trai mà mấy ngày trước chúng ta gặp ở nhà ga đó!"
"Cái tên nghèo đó sao! Em gái, sao em còn liên hệ với anh ta làm gì? Vả lại, sao anh ta lại xuất hiện ở nhà chúng ta?"
Lục Siêu khinh thường nói.
"Chắc em nhìn nhầm rồi đó, đến em còn không biết thì làm sao anh ta vào được nhà chúng ta?”
Lục Tuyết lắc đầu nói.
Cô ta cũng từng dặn Lục Hàm đừng giao du với bên ngoài nhiều.
Nên tiếp xúc với những cậu ấm con nhà thế gia như nhà họ Vương, nhà họ Tô.
Nên chú ý thân phận của mình.
Nhưng con nhóc Lục Hàm không nghe lời.
"Trời ơi, hai người không tin thì thôi, dù sao em nhìn đúng là anh ấy, hơn nữa ba chúng ta còn đích thân mở cửa xe cho anh ấy. Không được, em phải đuổi theo xem xem rốt cuộc anh ấy với ba làm sao mà quen biết!"
Lục Hàm nói xong rồi hí hửng chạy đi.
"Tiểu Hàm, quay lại!"
Lục Tuyết cuống quýt giậm chân.
"Lục Siêu, chúng ta đuổi theo Tiểu Hàm đi, lúc này là thời điểm nhạy cảm, con cháu nhà họ Lục không được. tùy tiện ra ngoài!"
Lục Tuyết sốt ruột.
"Hả? Thời điểm nhạy cảm gì?"
"Chị cũng vừa nghe ba nói mới biết được chân tướng, tóm lại đừng để Tiểu Hàm chạy loạn, chúng ta mau đuổi theo!"