"Tiểu Hạ, chúng tôi sai rồi! Nhiều tiền như vậy sao mà đếm nổi!"
Hai bà thím không phải kẻ ngốc nên liền biết người ta đến tìm mình báo thù.
Ngay lập tức thống khổ cầu xin.
"Tôi muốn mấy người đếm, đừng bắt tôi phải lặp lại yêu cầu nhiều lần!"
Dương Hạ cười lạnh.
Hai bà thím hoảng sợ đến phát khóc, ngồi xổm xuống bắt đầu đếm.
"Không được dư một đồng, không được thiếu một xu, đếm cho đúng thì tất cả chỗ tiền đó là của các người, đếm không đúng thì tiếp tục đếm cho đến khi nào đúng thì thôi!"
Dương Hạ ngồi một bên, đón lấy ly nước thuộc hạ dâng lên.
Vui vẻ cười nói. Ở xa xa.
Có một thanh niên đội mũ, đeo khẩu trang đã nhìn thấy từ đầu đến cuối.
Người này khẽ nhíu mày.
"Sao cô ta lại trở nên như vậy?" Người thanh niên thì thầm. Hành hạ người ta như vậy thì tâm lý quả là vặn vẹo.
Thanh niên này không phải ai khác mà chính là Trần Khiêm.
Trần Khiêm đã đi theo Dương Hạ đến đây. Một là để xem nhà họ Long gần đây giở trò quỷ gì.
Hai là Dương Hạ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình.
Trần Khiêm muốn tìm hiểu xem cô ta có nguyện vọng nhỏ nào không, chỉ cần có, Trần Khiêm sẽ giúp cô †a thực hiện, báo đáp ân tình của cô ta.
Nhưng không ngờ chứng kiến cảnh cô ta trở về lấy tiền trả thù người khác.
"Ha ha, xem ra, cô ta cũng không có nguyện vọng gì, bây giờ cô ta có thể hô mưa gọi gió! Nhưng mà biết làm thế nào, e rằng nhà họ Long cũng không còn duy trì được bao lâu nữa! Thù mới nợ cũ, Trần Khiêm sớm muộn sẽ tính toán với nhà họ Long một lần!"
Nhìn một lát, cuối cùng Trần Khiêm lắc đầu chuẩn bị rời đi.
"Năm đó, cả nhà chúng tôi đặt hết hi vọng ở các người, lúc đầu các người đến Long Giang, chính ba tôi cấp tiền cho các người, sau đó thì sao, các người đuổi mẹ con tôi ra ngoài như đuổi chó, còn không thèm để chúng tôi bước vào cửa. Các người cho rằng bây giờ tôi độc ác sao? Các người yêu tiền, không phải tôi đem tiền đến cho các người đây sao?"
Tiếng Dương Hạ vọng tới.
Chú họ Cả bắt đầu cầu xin Dương Hạ.
Trần Khiêm nhờ vậy mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Thì ra còn có câu chuyện như vậy.
Xem ra trước đây Dương Hạ cũng chịu không ít tủi
"Giám sát bọn họ đếm cho tôi!" Dương Hạ quăng vỡ ly nước. Tức giận bỏ đi.
Cô ta một mình đi đến bờ sông, muốn yên tĩnh suy nghĩ.
'Trân Khiêm tránh đi, nấp sau một gốc cây. Lúc chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên có vài người nước ngoài cao lớn mắt đeo kính râm đi đến chỗ Dương Hạ.
"Cô Dương, chào cô?”
Một người nước ngoài trong nhóm người đó khế cúi đầu nói.
"Có chuyện gì?"
Tâm trạng Dương Hạ lúc này không tốt, ngay lập tức xẵng giọng nói.