Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1332




Xin lỗi, tôi không muốn tham gia vào những chuyện dây mơ rễ má này!”
Trân Khiêm lạnh lùng nói.
Lục Tông Nguyên hơi nhướn mày, đặt ly rượu xuống.
Mà Trương Thiết bên cạnh: “Thằng ranh con, không muốn tham gia? Tôi thấy cậu không dám thì đúng hơn, cậu có năng lực gì thì mang ra xem thử. Hai người chúng ta đấu với nhau một phen, cũng để Chủ tịch Lục nhìn thấy được bản lĩnh của cậu!”
“So tài thì quên đi, tôi không có hứng thú!”
Trần Khiêm nói.
Lục Tông Nguyên giơ chân lên bắt chéo.
Vốn dĩ ông ta cũng cho rằng anh là cao thủ gì đó.
“Ha ha, Đại sư Mạnh Khang, tôi nghĩ bữa cơm này không cần phải ăn nữa đâu. Cũng không có ý nghĩa gì, tôi phải đi rồi, cảm ơn ông đã mời!”
Trần Khiêm nhìn ông ta rồi lại nhìn Mạnh Khang, cười nói.
“Cậu Trần, cậu đừng vội!”
Mới vừa đứng lên, Mạnh Khang đã vội vàng kéo Trần Khiêm lại.
“Cậu Trần, là tại tôi không nói rõ lý do cho cậu biết. Vì để bày tỏ sự xin lỗi, cậu đã từng nói với tôi cậu muốn Tìm kiếm linh hồ. Có một thứ, nhất định cậu phải có, tôi đã cho người chuẩn bị kỹ càng rồi!”
Mạnh Khang vỗ tay, lập tức có cấp dưới mang một †ấm bản đồ bước vào.
“Cậu Trần, đây là bản đồ đường đi trong rừng rậm nguyên thủy An Lĩnh. Từ xưa đến nay, rất ít người có thể thực sự đi lại trong rừng rậm nguyên thủy, nhưng tổ tiên của nhà họ Mạnh tôi đã từng rèn luyện trong rừng, cũng vẽ ra một tấm bản đồ. Cho dù nó không thể giúp cậu nhiều nhưng tôi nghĩ nó cũng có ích, mong cậu hãy nhận lấy!"
“Anh Mạnh, tấm bản đồ này là để gia tộc ông đi
Tìm...
Lục Tông Nguyên trợn mắt, muốn nói tiếp nhưng lại bị Mạnh Khang giơ tay ngắt lời.
“Cậu Trần, mong cậu hãy nhận!”
Mạnh Khang lại nói.
Trần Khiêm nhận lấy, có sự hỗ trợ của tấm bản đồ này, tất nhiên sẽ đỡ phải gặp rắc rối khi đi xuyên qua rừng.
Ngay tại lúc này.
“Đưa đây cho tôi!"
Trương Thiết giơ tay cướp lấy tấm bản đồ.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
“Thằng nhóc họ Trần, xem ra cậu rất muốn có tấm bản đồ này. Thế nào, bây giờ nó đang trong tay tôi, nếu cậu muốn, có thể đến cướp!
Trương Thiết cười mỉa.
Trái lại Trần Khiêm thì.
Anh chỉ lắc đầu, ngồi xuống.
“Cậu có ý gì?”
Trương Thiết lạnh lùng hỏi.
'Trần Khiêm không trả lời, tiện tay dùng đũa gắp một lá rau trong đĩa.
Ngay lập tức, cổ tay nhúc nhích. Vèo!
Lá rau bay thẳng ra ngoài.
Đập lên cửa.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa gỗ của phòng bỗng nổ tung...