Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1319




"Gòn nữa, đại hội lần trước đó có một thanh đao cổ cũng được bán đi, có người nói đó cũng là pháp khí. Nói chung chuyện như vậy nhiều lắm, mặt trên là các loại đồ cổ vật quý, thực chất bên trong mới là thứ quan trọng. Mấy kẻ nước ngoài đó đến đây vì đó cả đấy!"
Trương Mẫn nói. ngôn tình ngược
'Trần Khiêm đặt rượu xuống, nhíu chặt hai đầu lông mày.
Chuyện mà Trương Mẫn nói có vẻ là thật, không giống nói dối cho lắm.
Tuy vừa rồi Trần Khiêm không nói gì nhưng đúng là có sự †ồn tại của pháp khí, chỉ là anh muốn để Trương Mẫn nói ra nhiều tin tức hơn thôi.
Thái Dương Đồ của ông nội nói trắng ra chính là một loại pháp khí hoa văn từ xa xưa.
'Từ xưa đến nay, phàm là gia tộc lớn nào đó trỗi dậy đều có sự trợ giúp của một lực lượng thần bí nào đó.
Nghe ông nội nói anh mới biết đến chuyện năm đó nhà họ Phương và nhà họ Trần đã tranh nhau nửa khối ngọc bội.
Mà ngọc bội kia, lần lượt là pháp khí của nhà họ Trần và nhà họ Phương, đại biểu cho số mệnh của hai gia tộc.
Nếu như không phải muốn lẻn vào nhà họ Phương để tìm nửa khối ngọc bội còn lại, chú Hai Trần Bình An cũng không xảy ra những chuyện sau này.
"Sao cô lại biết rõ như vậy? Những thứ này đều không để lọt ra ngoài nhỉ?"
Trần Khiêm giả vờ vô cùng ngạc nhiên nói: "Tôi phát hiện ra cô giỏi bịa chuyện thật đấy, không phải là dân Sales đấy chứ? Ha hai"
"Anh... vớ vẩn, tôi nói cho anh hay, tôi là kế toán của một công ty con thuộc nhà họ Lục, đại hội giao lưu hàng năm đều do công ty chúng tôi tổ chức, anh nói xem còn giả được sao!"
"Mặt khác, vì anh đã cứu tôi nên tôi mới tiết lộ cho. anh nhiều như vậy, đừng có đi nói lung tung với người khác đấy! Mà dù anh có nói ra cũng không ai tin đâu!"
Trương Mẫn nhấp một hớp đồ uống.
"Hừ, trông anh có vẻ hứng thú rồi đấy, muốn đi xem không?"
Trương Mãn hỏi.
"Nói như thể tôi muốn đi là đi được vậy đó, đoán chừng lấy được tấm vé vào cửa cũng không dễ đâu!"
Trần Khiêm cười nói.
"Chứ gì nữa, thế nhưng cũng không nhìn xem tôi là ai, Trương Mẫn tôi trước giờ không thích nợ ai cái gì, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, chị đây có thể suy nghĩ đến việc tặng một tấm vé vào cho anh! Nhưng, vậy xem hai chúng ta thanh toán sòng phẳng! Ok?"
Trương Mẫn cười nói.
Sau đó, cô ta cẩn thận móc ra tấm vé vào cổng từ trong túi đưa cho Trần Khiêm.
"Nói cho anh biết, về sau tuyệt đối dừng có mà coi thường người khác, nhất là kiểu phụ nữ xinh đẹp như tôi! Nhìn cái kiểu chưa trải sự đời của anh, như vậy đi, ngày mai mấy người bạn nơi khác của tôi cũng đến đây du lịch, lúc đó sẽ dẫn theo anh đi luôn!"
Trương Mẫn nói.
"Được rồi, cám ơn cô! À phải, cô nói nhà họ Lục là nhà họ Lục nào vậy?”
Trần Khiêm cất vé xong lại hỏi.