'Trần Khiêm chậm rãi rót thêm một ly rượu vang: "Vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ, đi gặp ba mày, tao có nên mang theo quà gì đây nhỉ? Chợt thấy mấy tên đàn em của mày hôm nay còn mang theo cả máy ảnh, tao lại đột nhiên có linh cảm!"
Trần Khiêm nói.
"Chủ tịch Trần, linh cảm... linh cảm gì cơ?”
Vốn là mấy chiếc camera này chuyên dùng để quay video, Văn Đào có sở thích biến thái thế này, mỗi lần hắn ta chơi gái đều quay video lại để làm kỉ niệm.
Cho nên bọn đàn em mới có thói quen mang theo camera bên người.
"Tao cần mày phối hợp với tao quay một đoạn video cho ba của mày xem, cái này coi như quà gặp mặt đi!"
Trần Khiêm nói.
"Đương nhiên đồng ý phối hợp với anh, được mà chủ tịch Trần!"
Văn Đào vội vã nói. Trần Khiêm liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ của mình. Sau đó, anh lấy một can xăng từ cabin ra.
Văn Đào thấy vậy mới sực tỉnh hiểu bọn họ muốn làm gì.
"Đừng giết tôi mà Chủ tịch Trần!" Hắn ta đứng lên muốn chạy trốn.
VútI
Một viên đá đâm trúng ngực hắn, một dòng máu Tươi ứa ra.
Văn Đào nằm trên mặt đất, cả người co giật.
Bọn đàn em của hẳn ta đứng cạnh đấy không dám phát ra một tiếng động nào.
Cứ đứng như trời trồng nhìn toàn thân hắn ta bị tưới đầy xăng.
"Ngọc Nhi nhắm mắt lại!"
Trần Khiêm che kín đôi mắt của cô ta, đồng thời quay sang nói với thuộc hạ: "Đốt đi!"
"Á
Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, tiếng kêu vang dội khắp chốn hoang vu này....
"Văn Sâm ở đâu?" Về tới trang viên, sau khi dặn Ngọc Nhi đi nghỉ ngơi. Trần Khiêm hỏi bác Ôn.
"Tôi vừa điều tra được, bây giờ hắn ta đang tổ chức. tiệc ở khách sạn lớn nhất Thiên Thành, cho mời tất cả nhân vật tai to mặt lớn của Thiên Thành đến chào mừng hắn ta trở về! Bọn người Trương Long Trương Hổ với Thẩm Vạn Sơn tuy rằng phải chịu đau đớn thể xác thế nhưng hiện nay chưa có nguy hiểm đến tính mạng."
"Điều này dễ hiểu thôi, tên Văn Sâm này, nửa năm trước đã đi xa đến một nước thuộc Đông Nam Á học nghệ, ở đó luyện được không ít kĩ năng tài ba."
Bác Ôn vừa nói, vừa bất đắc dĩ cười khổ.
"Ừ, cũng nên giải quyết triệt để rồi, băng không sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa!"
"Bác Ôn, bác ở lại giúp tôi chăm sóc Ngọc Nhị, tôi đi cứu bọn họ về!"
Trần Khiêm nói.
"Thế nhưng, bây giờ thiếu điện chủ chưa uống được máu linh hồ, tích tình còn chưa ổn định... tôi sợ..."
Bác Ôn lo lắng nói.
Vừa xuống núi đã khát máu như vậy, chỉ sợ cậu Trần sẽ ngày càng trở nên lạnh lùng.
"Tôi có thể khống chế được!"
Ban đêm, Trần Khiêm dẫn theo hơn ba mươi người lên đường.
Lúc này tại nhà hàng Thiên Thành. Đêm đã càng lúc càng về khuya rồi.
Thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, cảm giác như cái lạnh thấu vào đến xương tủy.
"Nhóc con này chạy lung tung đi đâu thế hả, để mẹ tìm khắp nơi cũng không tìm thấy, hôm nay chủ tịch Văn trở về rồi, hơn nữa hiện giờ Thiên Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, em phải cẩn thận nhiều hơn đấy!"