Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 128




"Trần Khiêm, cậu đến mà sao không nói tiếng nào, đứng ngốc ở đấy làm gì thế?"
Đợi Trần Khiêm đi đến, Tô Mộc Vũ còn kéo tay chàng trai ngồi bên cạnh, cười ha hả nói với Trần Khiêm.
"Không...không có gì!" Vẻ mặt Trần Khiêm đầy xấu hổ.
Nhìn sang chàng trai ngồi bên Tô Mộc Vũ, là người cùng lứa, ăn mặc sáng sủa đẹp trai.
Còn khá trằng.
Đứng một chỗ cùng bạn nam này, Trần Khiêm bản thân cũng thấy tự ti, bởi mình ăn mặc thật quá xấu
Nghĩ cũng đúng thôi, Tô Mộc Vũ là một cô gái xinh đẹp. như vậy, sao có thể không có người theo đuổi chứ.
"Trần Khiêm, tớ giới thiệu một chút, đây là em họ của tớ Tô Kì, Tô Kì, đây là anh Trần Khiêm mà chị đã nói với em."
Tô Mộc Vũ kéo tay Tô Kì từ trên bục đi xuống. Trần Khiêm lại ngơ rồi. Đệch, hóa ra là em họ của Tô Mộc Vũ?
Tâm trạng hiện giờ của Trần Khiêm, giống cảm giác đã chết mà sống lại, xong lại chết một lần rồi sống lại vậy.
"Ô ô, anh chính là Trần Khiêm mà chị họ nhắc đến sao, nghe nói anh rất may mản, trúng xổ số phát tài?"
Tô Kì cười nhạt.
Dù vậy, trong mắt cậu ta cũng không giấu được sự xem thường.
Nghĩ xem.
Cậu ta đến tìm chị họ để bàn chuyện, kết quả chị nói muốn giới thiệu một người bạn tốt của mình cho cậu ta.
Nghe chị họ nói người bạn này thật sự rất tốt. Còn là người vừa trúng số độc đắc.
Tô Kì nghĩ thầm, người có chút tiền, làm quen chút cũng không thiệt gì.
Nhưng không ngờ rằng, vừa nhìn đến bộ dạng ăn mặc lôi thôi của Trần Khiêm cậu ta đã thấy đủ rồi.
Đệch, đây là nghệ thuật phối đồ dân quê à? Chỗ nào giống loại người có tiền.
Tô Kì vô cùng thất vọng.
“Tôi là Trân Khiêm!"
Trần Khiêm gật gật đầu, chuẩn bị đưa tay ra chào hỏi Tô Kì.
"Được rồi chị họ, bạn của chị em cũng thấy rồi, em phải về trường trước đây. Tháng sau là mừng thọ của bà, tặng
quà gì chúng ta đã bàn ổn rồi nhé, em đi đây!"
Tô Kì không thèm nhìn Trần Khiêm, hai tay đút vào túi quần, lười biếng nói được một câu với Tô Mộc Vũ đã đi rồi.
Hôm nay cậu ta đến chủ yếu là bàn bạc với chị họ chuyện quà tặng mừng đại thọ tháng sau của bà nội.
"Tô Kì, thăng ranh này!"
Nhìn thấy cậu em họ thân thiết nhất từ bé của mình vô lễ như vậy với Trần Khiêm, Tô Mộc Vũ cũng có chút tức giận.
"Trần Khiêm, thật ngại quá, em họ của tớ chính là kiểu vậy đấy, trở về tớ sẽ măng cho nó một trận."
Tô Mộc Vũ vẻ mặt xin lỗi nói. Trần Khiêm hậm hực thu tay lại: "Không có gì!"
Nói thật, tuy bị tên nhóc Tô Kì kia coi thường, Trần Khiêm lại chỉ có một chút tức giận, thậm chí không đáng kể.
Vì sao à?