Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1215




“Anh là ai? Sao lại biết nhiều như vậy?”
Mà Trần Khiêm đi đến kiểm tra vết thương của cô gái này.
Giờ phút này, cô gái nhíu mày hỏi.
“Tôi là ai cô không cần phải quan tâm. Nếu tôi không chữa trị vết thương của cô thì một lát nữa thôi cô sẽ thành người chết! Các người đã gặp phải chuyện gì? Tại sao họ lại đuổi giết hai người?”
Trần Khiêm cảm thấy có vẻ như cô gái này muốn đi ám sát một người.
Bây giờ xem ra, hiển nhiên nhiệm vụ thất bại.
“Đúng rồi đó, nếu biết sẽ gặp phải chuyện thế này thì có đánh chết tôi cũng không đi theo cô, cô lừa tôi rồi đó cô biết không?”
Chàng trai mập mạp bực mình hỏi cô gái.
“Ha ha, dù sao chúng ta cũng sống không được bao lâu nữa nên nói cho các người nghe cũng không sao!”
Cô gái nói.
“Người tôi muốn giết là một ông trùm ở biên giới Tây Nam, ông ta hại bạn bè của tôi, chỉ có tôi là trốn thoát!”
“Xem ra cô là người biết võ, từ nhỏ đã được huấn luyện giết người đúng không?”
'Trần Khiêm vừa xé băng gạc băng cho cô ta vừa hỏi.
Mà vừa hỏi xong thì cô gái này đã nhìn anh bằng một đôi mắt khác.
Cô ta nhìn Trần Khiêm chằm chằm.
“Này này này, tôi không muốn nghe những thù hận của cô, tại sao cô lại nói chúng ta sẽ sống không được bao lâu nữa?”
Chàng trai mập mạp sốt ruột hỏi.
“Ha ha, căn cứ theo nguyên tắc làm việc của Lý Hổ, chắc chắn bây giờ họ đã cho người bao vây bên ngoài, chúng ta trốn ở chỗ này, cho dù không bị muỗi độc cắn chết thì cũng bị đói chết! Nhưng mà mọi người chết chung, sẽ đỡ cô đơn hơn một mình tôi!”
Cô gái nói.
“Mẹ nó, cô... cô độc ác quá! Cô muốn kéo chúng tôi làm đệm cho cô!”
Chàng trai mập mạp trợn mắt.
“Cô bị thương nặng như vậy mà vẫn không quên hù dọa cậu ta. Ha ha, đúng như những gì cô nói, nếu mọi người chết chung thì dù sao tôi thấy cậu béo này chưa bao giờ được ngửi hương vị phụ nữ, chúng ta có thể làm quỷ đào hoa đó!”
Trần Khiêm lắc đầu cười.
“Anh... Anh dám!”
Cô gái trợn mắt nhìn.
Sau đó Trần Khiêm nhìn về phía chàng trai mập mạp: “Cậu béo, cậu đi lấy ít nước lại dây, bên trong có dòng suối nhỏ bên dưới mạch nước ngầm, tôi phải khử trùng cho cô ta”
Chàng trai mập mạp cầm ấm nước lên rồi đi.
“Vất thương trên cánh tay cô chỉ là vết thương nhỏ nhưng vết thương ở đùi thì rất nghiêm trọng, dễ bị nhiễm trùng, tôi cần phải hút máu thông qua da cô!”
Chàng trai mập mạp đi rồi, Trần Khiêm nói.
“Hút thế nào?”
Cô gái hỏi.
“Tất nhiên là dùng miệng rồi!”
Mặt Trần Khiêm cũng hơi đỏ lên: “Cô cởi ra đi?”
Bốp!
Không ngờ cô gái lại tát vào miệng anh.
“Khốn nạn, anh đừng mơ"
Gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng, xấu hổ nói.