Sau khi chia tay với Ngụy Thanh Thư ở Tây Nam, Trần Khiêm bảo cậu ta đi theo Tả Trung Đào đến biên giới Tây Nam.
Đừng đi theo anh nữa.
Bởi vì bây giờ nhà họ Ngụy được xem như lá chắn của anh.
Cũng là lá chắn duy nhất.
Nếu nhà họ Ngụy bị lộ rồi nói ra anh đã giết bốn người nhà họ Mặc ở Tây Nam thì có lẽ đến lúc đó sẽ bị nhà họ Mạc đuổi giết đến mức không có nơi ẩn thân.
Mặc dù không giết được anh nhưng thế lực nhà họ Mạc không lồ, anh muốn đối phó với họ, chỉ có thể năm mơ.
Vì thế, Trần Khiêm đi bước nào tính bước đó, không thể không suy nghĩ cặn kẽ.
Sau khi sắp xếp cho Vĩnh Hào xong.
Trần Khiêm xông thẳng đến biệt thự trên núi Vân Đỉnh.
Trần Khiêm nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên một cành cây to vững chắc trên núi.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Trần Khiêm mới mở mắt.
Lúc này, biệt thự núi Vân Đỉnh đã rực sáng. Bịch!
Trần Khiêm ném một chiếc túi xuống.
Sau đó anh nhảy từ trên cây xuống.
Anh mở túi xách ra, rút một chiếc áo gió có mũ màu đen ra.
Trần Khiêm mặc vào rồi che mặt mình lại. Sau đó đi về phía biệt thự núi Vân Đỉnh.
“Thế nào rồi? Số người đã phái đến Tây Nam nói thế nào?”
Một chàng trai nằm nghiêng trên ghế sofa trong phòng khách.
Bên cạnh là vài tên cấp dưới đang đứng khoanh tay.
Mà trước mặt thì có vài người sắc mặt căng thẳng đang đứng.
“Chưa điều tra ra được bất kỳ mạnh mối nào, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi cả nhà Tư Đồ, đến thi thể cũng không thấy, không tìm được tung tích của hai cậu Mạc Thanh, Mạc Thiên!”
“Đúng là khốn nạn, huyết mạch của nhà họ Mạc chúng ta rất cao quý, đám phàm phu tục tử đó há có thể sánh bằng, thực lực của Mạc Thanh, Mạc Thiên lại mạnh mẽ, là phụ tá đắc lực của tôi. Nếu hai anh em nó xảy ra chuyện ở nơi như Tây Nam, đúng là nỗi nhục lớn nhất của nhà họ Mạc chúng ta, đi điều tra tiếp cho tôi!”
“Dạ, cậu Mạc!”
Tất cả mọi người đều đi.
Cậu Mạc nhắm mắt lại: “Kim Lăng à, đúng là một nơi thú vị, chờ đến một ngày nhà họ Mạc này nuốt trọn nhà họ Trần thì tôi có thể biến Kim Lăng thành căn cứ. Nơi này, đúng là tuyệt!”
Mạc Kiếm thầm nghĩ trong lòng.
Bịch... Bịch... Bịch!
Bỗng dưng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân thật khẽ.
Có người đang đi về phía bên này.
“Hửm?”
Ánh mắt của một cấp dưới nhìn chăm chăm. Sau đó mở cửa chính ra.
Rồi ngạc nhiên: “Hả? Ông là ai?”
“Có phải Mạc Kiếm ở đây không?”
Người trước mặt mặc một chiếc áo khoác màu đen, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Hơn nữa giọng nói này còn già nua và trầm khàn.
Làm người ta cảm thấy kỳ lạ.