Keng keng keng...
Bàn rượu đang chao đảo, chén đĩa ly rượu trên bàn cũng lắc lư va vào nhau.
Đó là vì hai cha con nhà Tư Đồ và Long Bưu đang run rẩy.
Lúc nãy nơi này vẫn còn náo nhiệt, trò chuyện vui vẻ. Nhưng bây giờ, sự đáng sợ đã ập đến.
Ba người đã từng chứng kiến thực lực mạnh mẽ của nhà họ Mạc rồi.
Nhưng họ hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Khiêm.
Còn Trần Khiêm thì đang đi về phía này.
Bịch!
Long Bưu bị dọa đến mức trực tiếp quỳ xuống. “Cậu Trần à, cậu tha... tha mạng cho tôi đi!”
Một người đàn ông nặng chín mươi cân, thế mà bây giờ lại bị dọa đến mức chảy nước mắt nước mũi.
“Nửa năm trước, tôi chạy trốn đến Tây Nam, là vì ông dẫn người truy sát tôi, ba mươi mấy người anh em của tôi đều bị ông đánh tàn phế, những người ở Kim Lăng đó đều là bạn của tôi.”
Trần Khiêm vỗ đầu Long Bưu nói.
“Tôi sai rồi... cậu Trần! Tôi... tôi sai rồi!"
“Bốp!”
Nhưng hình như Trần Khiêm không hề nghe thấy. Anh dùng sức võ một cái.
Một tiếng trầm thấp vang lên.
Tiếp theo đó, hai mắt Long Bưu chảy máu ra, rất nhanh đã ngã sõng soài trên mặt đất.
“Á..
Mặt hai cha con nhà Tư Đồ đã trắng bệch như tờ giấy.
Sợ đến mức lùi vào góc tường.
Cảm thấy người đứng trước mặt mình không phải là Trần Khiêm, mà là ma quỷ.
Trần Khiêm liếc nhìn hai cha con bị dọa đến mất mật.
Sau đó dời mắt đến bàn rượu.
Anh ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu, rồi tiện tay cầm bào ngư lên gặm.
“Nghe nói nửa năm trước, hai cha con nhà ông luôn tìm kiếm tôi ở Tây Nam, còn tốn rất nhiều tiền bạc nhân lực, bây giờ tôi tới đây rồi, hai người tìm tôi có chuyện gì thế?”
Trần Khiêm nhìn hai người hỏi.
“Không... không có gì, cậu... cậu Trần, không có chuyện gì hết.”
Tư Đồ Hoằng run rẩy nói.