Mấy người đẹp thì không nói gì, trợn trắng mặt, phớt lờ lời của Trần Khiêm.
“Này, Mĩ Mĩ, vừa nãy các cậu có thấy không, hình như một trong số mấy anh đẹp trai đó là Vương Khôn của tập đoàn Vương Thị đấy?”
“Đúng đấy, tớ thấy giống anh ấy. Với cả có một anh đẹp trai khác đeo kính, hình như là Trương Lâm của công ty công nghệ thông tin Phi Diệu, công ty nhà bọn họ sắp lên sàn niêm yết rồi!” “Ôi vãi. Nhưng mà mấy người bọn họ có thể chơi chung với nhau, chắc chăn không phải là hạng người tầm thường, trong nhà đều có chống lưng cải" “Sao vậy? Có cảm giác với anh nào rồi?”
Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ bàn tán với nhau.
Nhất là lúc thảo luận đến giá trị của bọn họ thì lại càng hăng hái hơn.
Tiểu Bối hít sâu một hơi, nhìn anh họ rồi nói:
“Anh, cảm ơn anh đã mua bánh cho em. Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ ra thì vẫn còn một người nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho em. Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ cùng ăn đi!”
Tiểu Bối kéo tay anh họ, hơi cảm động nói.
“Cũng được!”
Lúc này, quản gia A Sinh đang bận sứt đầu mẻ trán.
Quả thật vậy, khi một gia tộc có tín hiệu vùng dậy, thì dù có quen biết hay không người ta cũng sẽ xúm đến xem như ong vỡ tổ.
Hiện tại chính là như vậy.
Lại nghĩ đến tiệc đại thọ tám mươi tuổi mấy hôm trước, thật sự là khiến người ta thổn thức mà.
Nhìn thời gian đã sắp mười rưỡi rồi.
Hầu hết các khách VỊP đều đã đến, Dương Diệp quay lại sảnh trước để tiếp đón.
A Sinh đứng ở cửa thay Dương Diệp.
Không có ai đến nữa, A Sinh cũng chuẩn bị vào trong.
“Hửm?”. ngôn tình tổng tài
Lúc này, đột nhiên ông ấy nhìn thấy có một đoàn xe ở phía không xa đang đến.
“Vẫn còn khách sao?”
A Sinh đứng thẳng người. Khi nhìn rõ được đoàn xe. A Sinh thầm kinh ngạc. Siêu xe thuần một màu.
Thật là ngầu quá!
Chi sợ là khách VỊP hôm nay đến, tât ca xe sang cộng lại cũng phải trăm chiếc, nhưng giá trị lạ không bằng với mười chiếc trong đoàn xe này nữa.
Khách quý!!!
A Sinh ngạc nhiên.
Lúc này, một nhà bốn người từ trong đoàn xe bước xuống.
Là một cặp vợ chồng trung niên, còn bế con trai con gái của họ.
“Xin chào, cảm ơn ngài đã đến tham gia tiệc của nhà họ Dương, ngài... ngài là tổng giám đốc Trương?”
Khi A Sinh nhìn rõ người này, trong lòng vô cùn kinh ngạc!
“Xin chào, tôi là Trương Bá Niên!”
“Hân hạnh! Hân hạnh, tên tuổi của tổng giám đốc Trương rất nổi tiếng, ngài là người đứng đầu trong bốn người quyền lực ở Tân Môn!”
A Sinh kích động đến mức tay run rẩy.
Người giàu nhất Tân Môn cũng đến rồi!
Phải biết là nhà họ Dương có muốn lấy lòng bọn họ thì cũng không lấy lòng được đâu.
Đương nhiên là vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi. Sau đó lại có thêm một đoàn xe nữa đến.
Lần này là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi và gia đình cùng đến.
Con ngươi của A Sinh như sắp rơi ra ngoài. “Chủ tịch Dương? Là ngài sao?”