Trong buổi họp còn nói đến rất nhiều chuyện khác.
Sau đó mới thông báo tan họp. Dương Tiểu Bối cũng rời đi. “Mẹt"
Quách Như ở lại.
Lúc này thấp giọng nói: “Quả thực Tiểu Bối rất giỏi, cũng đáng được khích lệ, nhưng mẹ thật sự định để cho Tiểu Bối làm người phụ trách chính sao?”
Bà cụ Dương nói: “Dự án là do Tiểu Bối giành được, đương nhiên là để con bé phụ trách chính rồi!"
“Cái này không sai, thậm chí con cũng đồng ý đề bạc Tiểu Bối làm phó tổng giám đốc. Nhưng mẹ có từng nghĩ, dù có giỏi giang thế nào thì cuối cùng Tiểu Bối cũng chỉ là một cô gái. Chưa kể con bé có năng lực để đảm nhiệm hay không, Tiểu Bối đã bao nhiêu tuổi rồi, hai năm nữa chắc chắn sẽ phải kết hôn, mà một khi đã gả cho người ta rồi thì con bé chính là người của nhà khác rồi, cho nên đến lúc đó..."
Bà cụ Dương nghe những lời này thì hơi bình tĩnh lại.
“Với lại, Tiểu Bối vẫn luôn rèn luyện ở cấp thấp, không như Dương Diệp, đã từng rèn luyện ở cấp cao. Mới một chút đã đề bạc con bé lên cấp cao, con lo lăng Tiểu Bối sẽ không gánh nổi, ít nhất hiện tại không gánh vác nổi!”
“Ôi, mẹ xem Ngọc Đình đi, bình thường thông minh lanh lợi là vậy mà còn bị nhà họ Long tính kết Tiểu Bối quả thực quá tốt bụng!”
Câu nói này khiến bà cụ Dương hơi suy nghĩ.
Sau đó nói: “A Sinh, đi gọi Tiểu Bối quay lại đây!” “Vâng, thưa chủ tịch!”
Quách Như đắc ý nháy mắt với con trai Dương Diệp.
“Thật là tức chết mài” Tiểu Bối về đến nhà. Vô cùng tức giận.
Trần Khiêm đang ở trên ban công cầm kéo cắt lá tỉa hoa.
“Sao thế?”
“Quách Như đấy, bà ta đúng là nham hiểm mà. Vốn dĩ bà nội đã nói để em phụ trách dự án rồi, em còn tưởng em có thể giành được cơ hội để rèn luyện rồi. Nhưng không biết Quách Như nói gì với bà nội mà bà lại để em với Dương Diệp phụ trách chuyện này. Dương Diệp đối xử với mẹ và em như vậy, anh ta dựa vào cái gì chứ!”
Tiểu Bối tức giận nói.
“W chuyện này à, em đừng quên, hiện tại em mới là người nắm quyền chủ động. Tập đoàn Tín Phong người ta hợp tác với em chứ đâu có hợp tác với Dương Diệp!”
Trần Khiêm nhắc Tiểu Bối một câu.
“Ừ nhỉ, vậy em không sợ”
“Mà này anh, em thấy anh chuẩn bị một hộp quà ở bền kia, anh muốn làm gì à?”
Tiểu Bối ngồi trên sô pha nhìn Trần Khiêm rồi hỏi.
“Anh đợi mọi người họp xong thì chuẩn bị đến thăm bà ngoại lần nữa!”
Nói xong, Trần Khiêm lau tay, cầm quà lên nói.
Vốn dĩ Trần Khiêm định chiều nay đi, nhưng lại mở cuộc họp.
Trần Khiêm không muốn gặp mấy người mợ Cả, cho nên không đi.
“Sao, còn tưởng là quà anh tặng sinh nhật em à?”
Trần Khiêm nhớ hai ngày nữa là sinh nhật Tiểu Bối, lúc này cười khổ nói.