Câu này, tất cả mọi người đều không nói gì.
Cho dù không muốn tin đây là sự thật, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt rồi.
“Không có khả năng này lắm, dù sao thì tôi cũng không tin!”
Mợ Hai lắc mạnh đầu.
“Đúng, bọn con cũng không tin!” Dương Diệp với Dương Nghiên nói. Quách Như thuộc kiểu người cáo già. Lúc này, không biết bà ta đang nghĩ gì.
Tóm lại suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên che miệng lại, giống như đang sợ hãi gì đó.
Làm cho nhóm Dương Ngọc Đình với Dương Diệp giật mình.
“Mẹ? Sao vậy?”
Dương Diệp vội hỏi.
“Đúng đấy chị dâu, làm gì mà ngạc nhiên thế. Biết đâu là Trần Khiêm có ân tình gì với người ta, rồi người ta báo đáp cho cậu ta thì sao, cũng có khả năng này mà đúng không?”
Mợ Hai nói.
“Không!” Quách Như lắc mạnh đầu: “Mấy người đừng quên chuyện xảy ra hôm nay, còn chuyện nhận được quà gần một tỷ tệ hôm mừng thọ của mẹ nữa!”
Mí mắt Quách Như giật mạnh.
“Quà của cậu Trần nhà họ Trần thần bí?”
Mấy người đột nhiên không nói gì nữa.
“Đúng vậy, cậu Trần nhà họ Trần, Trần Khiêm cũng họ Trần. Có phải là nếu Trần Khiêm là cậu Trần thì tất cả mọi chuyện đều có thể rõ ràng rồi không?”
Quách Như sợ hãi trước suy đoán này.
Tất cả mọi người lại im lặng không nói gì, sắc mặt khó coi.
“Không thể nào, chắc chắn không thể nào!”
Mợ Hai nói.
“Nhưng mà chắc chản Dương Tiểu Bối biết gì đó. Con thấy bác đừng đoán bừa nữa, bác đoán Trần Khiêm giỏi giang như vậy, lỡ như Dương Tiểu Bối không đàm phán được thì rõ rồi!”
Dương Nghiên nói.
“Được, vậy chúng ta đợi Dương Tiểu Bối ral” Bốn mươi phút sau.
Dương Tiểu Bối ra ngoài.
Nhưng mà so với trước lúc đi lên thì trong tay có thêm năm túi hồ sơ.
“Dương Tiểu Bối!" Ở cửa, mấy người bác Cả vẫn đang đợi cô ấy.
Lúc thấy trong tay Dương Tiểu Bối cầm năm hồ sơ hợp đồng, bọn họ ngẩn ra.
“Cô... Cô kí hết rồi?”
Quách Như khó tin được nói.
“Vâng vâng, tổng cộng nhận được năm công trình dự án lớn của tập đoàn Tín Phong trong năm nay và năm saul”
Dương Tiểu Bối cũng kích động.
'Thầm nghĩ, để xem sau này mấy người làm thế nào bắt nạt hai mẹ con chúng tôi.
Nói xong, không quan tâm đến sự ngạc nhiên của bọn họ, Dương Tiểu Bối muốn đi.
“Cô đừng lại cho tôi!”
Quách Như nói.
“Làm gì?”
“Ha, đừng tưởng cô nhận được nhiều dự án như vậy thì cô có thể đắc ý. Tôi hỏi cô, sao Trần Khiêm lại có mạng lưới quan hệ rộng như vậy?
Sao cậu ta có thể quen biết được với tổng giám đốc Triệu Khang?”