“Là ai?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau. “Giám đốc Hồi”
Lúc này, giám đốc Hồ cũng lợi dụng kế hở này để đến khu vực lễ tân dành cho khách quý.
Dương Ngọc Đình lập tức mỉm cười rồi nói.
“Ngại quá tổng giám đốc Dương, hôm nay quả thực nhiều việc quá nên tiếp đãi không được chu đáo, mong anh thông cảm!”
Giám đốc Hồ nói.
“Anh nói đùa gì vậy chứ, ngày nào Tín Phong cũng bận như vậy mà anh vẫn dành thời gian để đến đây, thật sự là rất cảm ơn rồi!”
Dương Ngọc Đình nói.
“Ôi, nhưng mà tổng giám đốc Dương, chuyện mà anh nói tôi cũng đã hỏi rồi. Mấy hôm nay, tổng giám đốc Triệu của chúng tôi không có thời gian để xem dự án đấu thầu, sợ là phải đợi!”
“Được, tất cả đều nghe theo giám đốc Hồi
Dương Ngọc Đình không thể nào không xuống nước được.
Giám đốc Hồ nhìn đồng hồ.
Không khỏi nghỉ hoặc nói: “Lạ thật, như tổng giám đốc Triệu nói thì giờ chắc là phải đến rồi chứ nhỉ, sao còn chưa đến nữa?”
Giám đốc Hồ nhìn ra phía cửa.
“Giám đốc Hồ, anh đang đợi ai à?”
Cô Tiểu Lưu ở quầy lễ tân hỏi.
“Đúng vậy, vừa khéo tôi đang muốn tìm cô, giờ cô kiểm tra ngay giúp tôi xem cô Dương Tiểu Bối đã đến hay chưa?”
Giám đốc Hồ đột nhiên nghĩ ra, chẳng lẽ cô Dương đã đến từ sớm rồi?
Mới hỏi câu này. “Cô Dương Tiểu Bối?”
Tiểu Lưu ở quầy lễ tân sửng sốt, sau đó nhìn Dương Tiểu Bối đang đứng ở một bên.
Nhóm Dương Ngọc Đình với Quách Như còn ngạc nhiên hơn, ôi đệch, giám đốc Hồ tìm Dương Tiểu Bối làm gì?
“Giám đốc Hồ, cô ấy... cô ấy tên là Dương Tiểu Bối!”
Tiểu Lưu chỉ Tiểu Bối nói. “Cái gì?”
Sắc mặt giám đốc Hồ thoáng chốc thay đổi, vội đến trước mặt Dương Tiểu Bối.
“Cô là cô Dương, tổng giám đốc Triệu Khang nói cô...?”
“Ừ ừ, đúng vậy, tôi đến tìm tổng giám đốc Triệu Khang!”
Dương Tiểu Bối gật đầu nói.
'Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống rồi.
Đúng vậy, anh họ sao có thể đùa với mình như vậy được. Anh ấy nói có cách thì chắc chẳn là có cách mà.
“Ôi chao!" Giám đốc Hồ võ đùi: “Cô Dương, không ngờ cô đã đến trước rồi, tôi được tổng giám đốc Triệu dặn dò qua đây để đón tiếp cô!”