“Chuyện gì?”
Sắc mặt bà cụ Dương thay đổi.
Dương Ngọc Đình nuốt một ngụm nước bọt: “Mấy ngày nay, chuỗi vốn của công ty bị thiếu hụt, con không làm theo thói quen bình thường, con đi
vay bắc cầu, nhưng không ngờ ban nãy cấp dưới của con gọi điện đến nói khoảng vay có vấn đề nên ngân hàng tạm dừng cho vay!”
“Cái gì?
Bà cụ Dương không ngờ sẽ thế này.
“Vậy con đã thế chấp cái gì?”
Bà cụ Dương hỏi.
“Con thế chấp dự án khu đất nhà họ Dương ta đang sở hữu. Lúc trước con cũng làm như vậy, lúc nào cũng mười phần chắc chín, nhưng bây giờ, ngân hàng nói rằng họ không thể bán miếng đất đó được, có đàm phán cũng vô dụng!”
“Là nhà họ Long, chắc chắn là nhà họ Long!”
Mặt Dương Ngọc Đình xanh mét nói.
Thì ra, bên thứ ba mà Dương Ngọc Đình đi mượn, là nhà họ Long.
Là một giám đốc cấp cao của nhà họ Long đích thân đến thương lượng với ông ta.
Nhưng không ngờ, nhà họ Long cố ý lừa ông ta.
Họ cũng muốn miếng đất đó.
Bây giờ Dương Ngọc Đình mới tỉnh táo lại.
Bà cụ Dương thì vì quá phẫn nộ nên đã tát Dương Ngọc Đình một cái thật mạnh.
Vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà Long Dương là quan hệ cạnh tranh, Dương Ngọc Đình phát điên vì tiền, dám tiến hành hợp tác với nhà họ Long.
Thực lực của nhà họ Long vô cùng lớn, xử lý một ngân hàng là chuyện quá dễ dàng.
“Anh anh, anh muốn làm tôi tức chết phải không!”
Bà cụ Dương chống gậy nói.
“Mẹ, làm sao bây giờ? Dự án của chúng ta đã tiến hành được một nửa rồi, nhà họ Long thế này là muốn bắt rùa trong chậu à?”
Dương Ngọc Đình buồn rười rượi nói.
Bốp!
“Đồ vô dụng, đừng hỏi tôi!”
Bà cụ Dương lại tát thêm một cái, tức đến mức không ăn sinh nhật nữa, lập tức rời khỏi hội trường.
“Tiểu Bối, em có sao không?”
Dương Tiểu Bối khóc lóc chạy về nhà. Trần Khiêm cũng chạy theo cô ấy. Không ngờ, Tiểu Bối chạy thẳng vào phòng cậu
Năm, nắm tay cậu Năm, một cô gái, uất ức đến mức khóc nấc lên...