“Anh họ, anh quen với Tổng giám đốc Phương đó à?”
Trên đường về nhà, Dương Tiểu Bối nhìn Trần Khiêm đang im lặng, hỏi.
Cô ấy cảm thấy rất lạ, người có thân phận như Tổng giám đốc Phương, sao lại vô duyên vô cớ đến đưa xe cho mình?
Hơn nữa tin tức về thân phận của mình, rất ít người biết được.
Cũng chỉ có hôm nay, lúc đang ăn sáng, anh họ hỏi số chứng minh nhân dân của mình là số mấy.
Hơn nữa, ban nấy Dương Tiểu Bối thấy rõ ràng, hình như Tổng giám đốc Phương kia cực kỳ tôn trọng anh họ.
“Hả? Anh không quen!”
Trần Khiêm lắc đầu, đúng là lúc trước không quen.
“Thế sao ông ta lại đưa xe cho mình nhỉ? Lễ nào là người quen của anh?”
Tất nhiên Dương Tiểu Bối sẽ không khinh thường anh họ mình, chỉ là nghĩ đến gia cảnh nhà anh họ cũng chẳng hơn nhà mình là bao.
Nhưng nếu không phải anh họ, thì là ai? “Em đoán thử xeml”
Trần Khiêm mỉm cười.
Dương Tiểu Bối chu môi cười.
Không biết tại sao, Dương Tiểu Bối có một cảm giác, càng nhìn anh họ càng cảm thấy anh ấy bí ẩn.
Trời về chiều.
“Anh họ, tối nay có một bữa tụ họp, anh có đi không?”
Lúc Trần Khiêm đang suy nghĩ mình nên làm cách nào để đến thăm bà ngoại thì Dương Tiểu Bối đã thay quần áo xong, bước từ trong phòng ra.
“Buổi tụ họp với chị em họ của em hả?”
Thật ra lúc trưa, Dương Tiểu Bối đã nói chuyện này cho Trần Khiêm nghe.
Những người đó, cũng là anh chị em họ của Trần Khiêm.
Căn cứ theo những gì Dương Tiểu Bối nói, mỗi năm cứ sắp đến ngày sinh nhật bà nội, đám con cháu như họ đều sẽ tụ họp lại một lần, thảo luận những vấn đề như mua gì tặng cho bà nội. Thật ra cũng là đi chơi.
Mặc dù Trần Khiêm không thích những thứ như đám tiệc.
Nhưng lần này anh đến là để hóa giải thù hận năm đó giữa mẹ và bà ngoại, làm quen với một vài chị em họ, Trần Khiêm cho rằng rất cần thiết.
Nên anh gật đầu nói: “Được thôi, anh đi!”
Trong phòng riêng của quán bar cao cấp nhất Yên Kinh.
Lúc này, đã có một đám trai xinh gái đẹp đang ngồi trong quán bar.
'Trông các cô khoảng chừng hai mươi tuổi.
“Mọi người đã nghe nói gì chưa, hình như người anh họ ở quê của chúng ta đã đến Yên Kinh rồi đó! Đang ở nhà của Dương Tiểu Bối!”
“Hả? Thật hay giả vậy? Ba mẹ em không nói chuyện này cho em nghe, sắp đến sinh nhật bà nội rồi, anh họ nhà quê đến đây làm gì? Chẳng lẽ là mừng thọ bà nội, chẳng phải từ lâu bà nội đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với họ à?”
“Hừ, đến mừng thọ bà nội là giả thôi, anh thấy, muốn nhân cơ hội này quay về gia tộc mới là mục đích thật sự, phải biết là bà nội đã tám mươi tuổi rồi, sau sinh nhật lần thứ tám mươi này, bà nội sẽ chia tài nguyên cho nhóm con cháu như chúng ta, nếu không thì sớm không về, muộn không về, lại về ngay thời điểm mấu chốt?”