Thiên Luyến Cấm Thủy

Thiên Luyến Cấm Thủy - Chương 8




Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Lâm Uyên, Vũ Yên

Ba năm sau.

Trong ba năm này, Hạo Thiên cùng sư phụ hắn đã đi khắp các nơi trên đại lục Duyên Khánh. Đúng như mong muốn của hoàng đế, đi du học lần này, Hạo Thiên đã học được phong tục của rất nhiều địa phương, hiểu được những nhu cầu của nhân dân và cũng học được không ít đạo lý trị quốc. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Hạo Thiên đã thành thục hơn rất nhiều.

Thế nhưng ước nguyện thứ hai của hoàng đế lại không đạt được như mong muốn, khoảng thời gian ít ỏi đó không thể khiến Hạo Thiên quên đi Nhược Thuỷ, càng đả kích hơn chính là trải qua không ít chuyện tình, Hạo Thiên rốt cục cũng hiểu được cái cảm giác kỳ quái của hắn giành cho Nhược Thuỷ là gì, thì ra đó chính là tình yêu.

Không sai, hắn yêu Nhược Thuỷ, yêu đôi mắt thuỷ doanh như nước cùng cá tính như ngọc của Nhược Thuỷ. Tròn ba năm, mỗi ngày hắn đều nhớ tới Nhược Thuỷ, lo lắng cho sự an toàn của y.

Cuối cùng cũng về được hoàng cung, còn không chờ tiệc tẩy trần mà hoàng đế tổ chức cho hắn kết thúc, Hạo Thiên liền khẩn cấp đi tới tiểu viện của Nhược Thuỷ. Vừa mới đẩy cửa viện ra, hắn còn chưa kịp hưng phấn hô to thì đã nghe thấy một trận ho khan liên tiếp.

Tâm trạng hưng phấn nhất thời tiêu thất vô tung, Hạo Thiên lo lắng bước tới phía gian phòng. Nhìn Nhược Thuỷ đã lâu không gặp, tâm của Hạo Thiên như bị nhéo cho một cái, đau đớn bén nhọn khiến hắn vô pháp thở dốc. Nhược Thuỷ sắc mặt tái nhợt nằm trên ghế dựa, cái bụng lớn lộ ra ngoài, đại khái đã khoảng 7 – 8 tháng rồi, liên tục không ngừng ho khan.

Tiểu Linh lo lắng ngồi bên cạnh Nhược Thuỷ giúp y thuận khí, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Tiểu Linh sửng sốt hỏi, “Thái tử điện hạ?” Người trước mắt có làn da màu mạch khoẻ mạnh, khuôn mặt anh tuấn, vóc người cao ngất, rất có cốt cách của một hiệp khách, không hề giống công tử cẩm y bạch diện trong trí nhớ nàng, Tiểu Linh không dám nhận thức.

“Tiểu Linh à, mới có ba năm không gặp mà ngươi đã quên ta sao, ngươi thật đúng là vô tình!” Hạo Thiên nghịch ngợm đáp lại.

Nhược Thuỷ nghe vậy thì khó khăn quay đầu lại, “Hạo Thiên, ngươi thực sự đã quay về …….”

Nhược Thuỷ còn chưa có nói hết câu thì lại kịch liệt ho khan một trận, Hạo Thiên vội vàng đi tới, nâng Nhược Thuỷ lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cho y, nói, “Ta đã trở về, ta thực sự đã trở về.”

Nhược Thuỷ nằm trong lòng hắn cảm khái nói, “Mới ba năm không gặp, ngươi đã trưởng thành hơn rồi.”

Hạo Thiên đỡ cho Nhược Thuỷ hảo hảo nằm lên giường, nắm lấy tay y, chất vấn, “Thân thể xảy ra chuyện gì? Thái y đâu?”

Ngoại trừ Tiểu Linh thì đã lâu rồi không hề có ai nhìn y bằng nhãn tình thân thiết như vậy hết, Nhược Thuỷ cảm thấy trong lòng dâng lên từng đợt ấm áp.

“Thân thể ta không sao, chỉ là bởi vì có hài tử nên không thể uống thuốc điều trị được.”

Nói một câu ngắn thôi nhưng y lại bị hụt hơi nên giữa câu nói có chút gián đoạn. Hạo Thiên biết chỉ đang qua loa trả lời hắn, vẫn là quyết định không có hỏi đến tận cùng, chờ có cơ hội rồi hỏi Tiểu Linh sau. Hạo Thiên lại chuyển trọng tâm câu chuyện sang chuyện tình mấy năm nay hắn ở bên ngoài, lôi ra kể cho Nhược Thuỷ cùng Tiểu Linh nghe.

Nhìn ánh mắt chăm chú của tiểu Linh và Nhược Thuỷ, Hạo Thiên giống như mở cờ trong bụng, càng nói càng hăng, tiếng cười đã lâu không có lại một lần nữa xuất hiện ở cái tiểu viện này.

Nhược Thuỷ bởi vì vừa mang thai lại vừa có bệnh nên sức khoẻ yếu vô cùng, tới lúc ăn cơm thì có chút lực bất tòng tâm. Tiểu Linh lấy cho Nhược Thuỷ một chén cháo nóng hổi, Hạo Thiên nghe theo phân phó của Tiểu Linh, dìu Nhược Thuỷ qua bên giường. Một tay hắn nâng thắt lưng y lên, một tay thì vòng qua ghế, dìu Nhược Thuỷ đứng dậy, Hạo Thiên hành động hết sức nhẹ nhàng, ngược lại lại khiến cho Nhược Thuỷ thấy không được tự nhiên. Lúc Nhược Thuỷ đã đứng vững, Hạo Thiên lại kinh hỉ phát hiện ra hắn đã cao hơn Nhược Thuỷ rồi nha, Nhược Thuỷ cũng quay qua nhìn Hạo Thiên bên cạnh, không khỏi cảm khái, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh.

Bước đi của Nhược Thuỷ rất hư thoát, mỗi khi Tiểu Linh dìu y đi đều lung lay giống như sắp ngã vậy. Hạo Thiên đương nhiên là có nhiều sức hơn. Được Hạo Thiên vững vàng đỡ lấy, Nhược Thuỷ không khỏi tự giác đem trọng lượng dựa lên người Hạo Thiên một chút. Lúc Hạo Thiên dìu Nhược Thuỷ thì thấy y bệnh không nhẹ, cước bộ phù phiếm, thở dốc trầm, một chút cũng không giống trạng thái của người bình thường, lát nữa phải hỏi Tiểu Linh cho thật kỹ.

Cẩn thận dìu Nhược Thuỷ ngồi lên giường, Hạo Thiên cúi xuống cởi hài cho y, sau khi y đã ổn định chỗ ngồi thì với qua một chiếc gối, kê xuống thắt lưng cho y. Đợi chuẩn bị xong các bước cần thiết, Hạo Thiên mới ngẩng đầu nhìn Nhược Thuỷ, hỏi, “Thoải mái không?”

Nhược Thuỷ cười, nói với Hạo Thiên rằng hắn làm rất khá, không nghĩ tới đường đường một thái tử như hắn mà lại tới chiếu cố một người như y. Nhìn y cười, nghe y tán dương, Hạo Thiên thấy trên mặt như bị thiêu đốt, tim cũng đập nhanh hơn. May sao Tiểu Linh đúng lúc xuất hiện, tránh cho Hạo Thiên phải xấu hổ một trận.

Một chén cháo, Nhược Thuỷ mới ăn được có nửa bát thì ngừng lại, Tiểu Linh cũng không có miễn cưỡng, nửa canh giờ sau lại bồi y uống thuốc dưỡng thân an thai, hầu hạ cho y nằm thật dễ chịu để y dễ ngủ hơn. Nhược Thuỷ còn muốn cùng Hạo Thiên nói chuyện nhưng thể lực chống đỡ không nổi, qua một lúc liền thiếp đi.

Lúc Nhược Thuỷ mới ngủ còn thỉnh thoảng kho khan, Hạo Thiên giúp y xoay người nằm nghiêng, Tiểu Linh ngồi ở bên giường, xoa xoa lưng cho y.

Hạo Thiên lẳng lặng ngồi ở một bên, đợi Nhược Thuỷ ngủ say mới mở miệng hỏi, “Thân thể Nhược Thuỷ rất yếu sao? Ba năm nay hai người rốt cục đã trải qua như thế nào vậy?”