Chương 3: Trần Vũ Hinh
Nửa ngày sau.
Lúc này cũng đã là buổi chiều, Nguyên Vũ ngồi xếp bằng trong phòng, hắn vừa chậm rãi vận chuyển một vòng chu thiên trong thể nội. Mặc dù chiếm được thân thể mới, thế nhưng thân xác cũ không còn, tu vi mất hết, hơn nữa nguyên thần lại b·ị t·hương tổn, vậy nên hiện tại hắn chỉ có thể kiểm tra sơ qua cơ thể và nguyên thần một chút, còn vấn đề khôi phục tu vi thì chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Nguyên Vũ từ trong nhẫn trữ vật trên ngón tay lấy ra một vài thứ đồ có chút trân quý, đáng chú ý nhất là một bình trúc cơ đan.
Trong bình tổng cộng chỉ có bốn viên thuốc, thế nhưng như vậy cũng không khỏi khiến hai mắt Nguyên Vũ lóe sáng. Phải biết khi còn sống ở thế giới cũ, lúc hắn trúc cơ cũng chỉ có thể phục dụng một viên trúc cơ đan, khi đó mặc dù phẩm cấp trúc cơ của hắn là tam biến, thế nhưng trong thế hệ cùng lứa khi còn ở luyện khí kỳ hắn lại được coi là người yếu nhất nên không được chú trọng bồi dưỡng như những người khác.
Ngoại trừ trúc cơ đan, trong nhẫn trữ vật còn có một thanh đao chưa rõ phẩm cấp, một số linh thảo khá quý hiếm. Ngoại trừ những thứ đó ra, thứ khiến Nguyên Vũ chú ý nhất là một cuốn sách có chút cũ rít, thế nhưng khi nhìn vào bề mặt quyển sách nọ, hắn dần như nhớ ra điều gì đó.
"Là nó!" Ánh mắt Nguyên Vũ lộ ra sự kinh hãi, miệng há to nói.
"Không ngờ một nửa còn lại của Ám Nguyên Kinh thế mà ở trên tay tên bệnh hoạn này..." Nguyên Vũ cẩn thận suy ngẫm, cuối cùng hắn như hơi hiểu ra gì đó.
"Xem ra là cái lá cây thần bí kia cố tình đưa ta tới đây để lấy nửa quyển tàn kinh này rồi, chẳng lẽ nó có thể cảm nhận được quyển kinh này ở nơi này... Không đúng lắm, mà thôi kệ vậy, không thèm quản là do ngươi dở trò quỷ hay không, ta hưởng lợi là được." Nguyên Vũ suy tư lẩm bẩm.
Kiếp trước, trước khi vào học tại học viện, Nguyên Vũ vô tình tìm được một quyển tàn kinh gọi là Ám Nguyên Kinh. Chỉ là quyển kinh nọ căn bản chỉ có một nửa quyển, dù bất kỳ ai cố gắng tu luyện theo công pháp bên trong thì cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới kết đan, tuy vậy nhưng lúc đó hắn vẫn chẳng chần chờ mà tu luyện Ám Nguyên Kinh, bởi vì tư chất cùng thiên phú của hắn vốn không tốt nên chẳng dám nghĩ xa vời.
Cầm nửa quyển tàn kinh trên tay, Nguyên Vũ chỉ liếc qua nội dung bên trong một hồi liền khẳng định đó là nửa quyển còn lại của Ám Nguyên Kinh.
Sau hơn thời gian mấy nén hương, bầu trời lúc này cũng đã chuyển sang tối đen. Nguyên Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng, hắn dự định đi tìm Trần Vũ Hinh, cũng chính là ả nữ nhân hồi sáng, đồng thời cũng chính là muội muội của cái thân xác này.
Nghĩ tới đây, Nguyên Vũ lại cảm thấy vô cùng nhức đầu lẫn buồn nôn, nếu không phải vì mấy lời trước đó của Trần Phong nói với cô nàng kia thì hắn chẳng có tâm tư gì mà đi tìm nàng ta.
Hiện tại dù hắn muốn hay không vẫn phải đi một chuyến, ít nhất hắn phải giả vờ như đã giải quyết xong mọi chuyện, bằng không chuyện này mà truyền tới trên tay mấy vị cường giả trong gia tộc này thì coi như xong.
Thực ra tu vi của Trần Vũ Hinh cao hơn Trần Phong rất nhiều, nàng hiện tại đã là tu sĩ trúc cơ đỉnh phong, có thể nói là một trong số các thiên kiêu của thời đại này. Trần Vũ Hinh thậm chí được phong làm thánh nữ đại diện cho Trần gia, chỉ là dù nàng có là thánh nữ đi nữa thì cũng chỉ là phận nữ nhi.
Việc Trần gia lão tổ coi trọng Trần Phong hơn Trần Vũ Hinh là chuyện mà ai trong Trần gia cũng đều biết, bởi vì một đời này của Trần gia không hiểu vì sao tất cả các dòng chính lẫn dòng thứ đều chỉ sinh ra con gái, chỉ có mỗi nhất mạch của Trần Phong là sinh ra hắn là con trai.
Lúc ban đầu khi Trần Phong chào đời, Trần gia lão tổ vốn định trực tiếp phong cho hắn làm thánh tử. Tiếc là khi đó một vài vị trưởng lão trong tộc lại kịch liệt phản đối vì làm như vậy là trái với gia quy.
Đến sau này khi Trần Phong ngày càng trưởng thành lại càng trở nên sa đọa, tu vi thì mãi trì trệ không tiến, vì vậy mà Trần gia lão tổ mới buông xuống ý định phong hắn làm thánh tử.
Trên thực tế có rất ít gia tộc có truyền thống phong thánh tử thánh nữ, phần lớn loại truyền thống này chỉ có trong một số giáo phái và đại tông môn. Chỉ là Trần gia vừa vặn là hậu duệ của một tông môn cổ xưa, vậy nên họ vẫn luôn giữ mãi truyền thống này.
Nhắc đến Trần Vũ Hinh, kỳ thực cô nàng cũng là một người đáng thương.
Năm nàng mười ba tuổi, vào một ngày kia, ca ca nàng cũng chính là tên bệnh hoạn Trần Phong chẳng biết bị thần kinh hay gì mà trực tiếp chạy tới tìm nàng. Hắn ta lén lút hạ xuống xuân dược khiến một thiếu nữ đang trong tuổi trưởng thành như nàng không thể kiềm chế nổi dục vọng, trong lúc nàng mất hết ý thức liền bị tên ca ca súc sinh kia làm chuyện đ·ồi b·ại.
Kể từ ngày đó, cứ mỗi đêm ca ca nàng lại tìm đến, lúc đầu vốn nàng cũng cố phản kháng và bẩm lên trưởng bối trong tộc, thế nhưng khiến nàng tuyệt vọng là tất cả mọi người đều làm ngơ như không hay biết.
Dần dần Trần Vũ Hinh cũng đã quen với dạng t·ra t·ấn này, cũng cùng lúc đó nàng phát hiện bản thân thế mà lại ngày càng trở nên thèm khát chuyện đó.
Trần Vũ Hinh mày mò tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng nàng phát hiện ra một chuyện mà chưởng bối trong tộc đều biết, chỉ có nàng là không biết.
Hóa ra Trần Phong là một người bẩm sinh mang trên mình Thiên Dương Dẫn Dục Thể, một loại thể c·hết cực kỳ hiếm gặp.
Thiên Dương Dẫn Dục Thể sẽ khiến cho thân xác người ta bị thiêu đốt trong dục vọng vô tận đến khi người mang thể chất này c·hết không trong dục hỏa.
Muốn triệt để chữa khỏi tình trạng này thì người mang thể chất này phải dẫn qua một phần ngàn dục hỏa lên một người khác. Điều kiện tiên quyết là đối phương phải là nữ tử, bởi vì nữ tử vốn có khí nguyên âm nên dễ dàng giúp điều tiết và hấp thu một phần dục hỏa.
Thế nhưng hạn chế lớn nhất ở đây là sau khi một phần ngàn dục hỏa kia chuyển rời lên người khác, người bị dục hỏa bám vào cũng sẽ có biểu hiện tương tự người mang Thiên Dương Dẫn Dục Thể. Cho nên về sau Trần Vũ Hinh cũng dần sa đọa vào trong dục vọng như ca ca nàng.
Sau khi Trần Vũ Hinh biết chuyện, nàng tìm tới trưởng bối để đòi lại công bằng, thế nhưng cơn ác mộng của nàng lại lần nữa bắt đầu.
Một số trưởng lão trong tộc uy h·iếp sẽ tiết lộ chuyện về tình trạng thân thể nàng ra ngoài, kết quả bọn chúng bắt nàng phải làm chuyện đ·ồi b·ại trái luân thường đạo lý kia cùng chúng để bảo đảm bí mật không bị tiết lộ. Và thế là cơn ác mộng của Trần Vũ Hinh bắt đầu, sau chuyện này nàng dần hóa thành một con rối cho người ta điều khiển, sai đâu làm đó.