Chương 1: Sinh Tử
Tiếng gió thổi vun v·út, mây đen chằng chịt tụ lại thành vòng xoáy khổng lồ bao phủ bầu trời, tiếng mưa rơi lộp độp cùng tiếng sấm vang rền dữ dội, từng tia lôi điện chằng chịt trên bầu trời tạo nên từng luồng ánh sáng chớp lóe rồi biến mất khiến trời đất như muốn sụp đổ .
Dưới cảnh tượng khủng bố ấy, một thanh kiếm được bao trùm trong ngọn lửa đỏ rực, cầm trên tay thanh kiếm là một mỹ phụ, nàng khoác một bộ hồng y, hồng y bay phất phơ trong làn gió càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Đối diện mỹ phụ là một thanh niên mặc bộ đồ đen, tay cầm trường côn màu đen, một bên mắt thanh niên đã sớm bị moi móc ra, có thể thấy v·ết m·áu đã sớm khô lại trên khóe mắt, lúc này trường côn trên tay hắn đang hấp thụ lôi điện từ trên bầu trời, dễ nhận thấy lốc xoáy do mây đen tạo thành kia là do thanh niên này phát động trường côn dẫn tới.
"Huyền đạo sư hà tất ép ta vào đường cùng, Nguyên Vũ ta tự hỏi chưa bao giờ gây thù chuốc oán với Huyền gia, đừng nói Huyền gia các người, dù là với người khác ta cũng rất ít đắc tội, Huyền gia các người như vậy là ý gì?" Dưới uy áp từ mỹ phụ trước mắt cùng lôi điện từ trên trời, Nguyên Vũ chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, miệng chảy ra một ngụm máu đen, hắn nhìn thẳng vào mỹ phụ phía đối diện, hỏi.
"Lời lẽ thừa thãi không cần nói, ngươi biết vì sao ta tới đây, giao thứ đó ra ta sẽ tha ngươi một mạng." Mỹ phụ hai tay cầm kiếm vung lên, vẻ mặt có chút chua xót, ánh mắt nàng rõ ràng không nỡ nhìn tình cảnh này thế nhưng vẫn cắn răng nói.
"Trong lòng người chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ tới ta cũng là con trai người sao, mẫu thân người nhất định phải tuyệt tình vậy ư?" Trong lòng Nguyên Vũ đau xót, dù đây đã không phải lần đầu hắn đối diện với sự tuyệt tình của người thân, bạn bè, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ chua xót trong lòng, hơn hết nữa chính là cảm giác tuyệt vọng trong lòng hắn, bởi vì lúc này sức lực hắn đã gần như khô kiệt.
Nguyên Vũ vốn chỉ là một trúc cơ tu sĩ, sở dĩ hắn có thể đối chiến với một nguyên anh tu sĩ như mỹ phụ trước mắt tất cả đều là nhờ vào trường côn trên tay hắn.
Vốn trường côn này một khi bộc phát ra uy lực mạnh nhất có thể một kích đ·ánh c·hết tu sĩ nguyên anh đỉnh phong, thế nhưng bởi vì trước đó hắn đã thi triển ra một phần uy năng của trường côn để cản lại một số kẻ địch tu vi cao khác ở bên ngoài nên uy lực của trường côn đã sớm không bằng lúc đầu, một phần nguyên do khiến hắn không muốn thực sự thi triển toàn bộ uy lực của trường côn là vì mỹ phụ trước mắt là mẫu thân của hắn.
Mặc dù hai bên không nhắc gì đến mối quan hệ trong đó, thế nhưng cả hai đều biết rõ đối phương và mình có quan hệ như thế nào. Trên thực tế Nguyên Vũ cũng chỉ vừa phát hiện ra chuyện này vào mấy ngày trước, hắn thậm chí cũng rất tò mò vì sao người mẫu thân trước mắt lại không muốn thừa nhận hắn, thậm chí chưa từng nhắc tới chuyện này dù chỉ một chút.
Động tác trên tay Nguyên Vũ hơi dừng lại, trong lòng hắn chợt có chút mệt mỏi, hắn đã quá mệt mỏi rồi, đạo tâm gần như sụp đổ, mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ một nữ nhân đã sớm in sâu trong lòng hắn.
Ký ức đau khổ khi tận mắt chứng kiến nữ nhân của mình và một nam nhân khác cùng nhau đội cho hắn một cái nón xanh thoáng chốc lại xuất hiện, trong thoáng chốc ấy đạo tâm hắn lại lần nữa lung lay, chỉ phút chốc hắn gần như dừng lại động tác đang làm trên tay, vì vậy mà lôi điện trong vòng xoáy mây đen vốn đang tụ lại trên đầu trường côn trong thoáng chốc tan rã.
"Không ổn!" Nguyên Vũ thất kinh trong lòng, hắn vội vàng niệm lại pháp quyết hòng đem lôi điện tụ lại lần nữa. Thế nhưng điều khiến hắn hoảng sợ hơn lại kéo tới, đúng lúc này mây đen trên bầu trời bỗng tản ra, cuồng phong dần êm dịu đi vài phần, mà lôi điện trước đó tụ lại được trên trường côn lúc này đang dần tiêu tán đi với tốc độ chóng mặt.
Cùng lúc hắn còn đang hoảng sợ, phía đối diện mỹ phụ kia cũng có chút hốt hoảng, bởi vì ngay vừa rồi cả hai người đã sớm làm ra tư thế lao vào chiến đấu, cho nên lúc này thân hình nàng đang bay trên không, kiếm trên tay đang trong tư thế chém xuống.
Lúc nàng nhìn thấy thanh niên trước mắt ngừng thi triển uy lực của trường côn, trong lòng nàng thực sự có chút sợ, bởi vì một kích nàng đánh ra lúc này vô cùng cương mãnh, một khi đánh trúng mục tiêu thì đừng nói là một trúc cơ tu sĩ nhỏ nhoi như Nguyên Vũ, dù là nguyên anh tu sĩ muốn sống sót khỏi một kích này cũng phải cực lực ứng phó.
Một bên mắt còn lại duy nhất của Nguyên Vũ bỗng phát ra ánh sáng màu trắng đục, nương theo đó là một lá chắn dần xuất hiện xung quanh hắn. Khi lá chắn vừa xuất hiện, sấm sét cùng mây đen đã biến mất trước đó dường như cảm giác được điều gì, chúng lần nữa tụ tập lại trên đỉnh đầu Nguyên Vũ, thế nhưng lần này sấm sét lại trực tiếp đánh xuống hắn.
Vẻ tuyệt vọng cùng không cam tâm thoáng chốc lóe lên, lúc này Nguyên Vũ đã sớm chẳng thèm để ý cái gì quan hệ máu mủ, hắn nhìn thẳng về thân ảnh mảnh khảnh đang lao tới kia với ánh mắt thù hận, mắt hắn từ màu trắng đục chuyển sang đỏ lòm, máu tươi cũng vì vậy mà chảy ra trên khóe mắt.
Một ngọn lửa cùng lúc thiêu đốt máu huyết bên trong cơ thể khiến chỉ trong chốc lát sức mạnh cùng tu vi của hắn tăng lên chóng mặt.
Ngay lúc này một kiếm của mỹ phụ kia cũng đã chém tới, một kiếm này mang theo uy áp nghiền nát bốn phương thiên địa xung quanh khiến cho phạm vi không gian cách kiếm ba bốn trăm trượng xung quanh có chút vặn vẹo.
Uy áp kinh thiên đánh tới khiến Nguyên Vũ không kịp trở tay, mặc dù lúc này hắn đã thiêu đốt sinh mệnh và lợi dụng Khí Vận Chi Nhãn để làm lớp phòng ngự bên ngoài, đồng thời dùng chút lực lượng chưa tiêu tan trên trường côn để chống đỡ một kiếm kia nhưng vẫn chẳng ăn thua.
"Bùm!" Một t·iếng n·ổ vang lên, phạm vi khắp mấy trăm trượng xung quanh bị những làn sóng uy lực cực mạnh quét ngang, cây cối xung quanh lập tức bị trấn cho nát thành bụi bặm, một ngọn núi nhỏ cách đó không xa khi bị quét trực tiếp b·ị đ·ánh nổ khiến đất đá bay tung tóe ra phạm vi bên ngoài.
Thân là người chịu trận, lúc này Nguyên Vũ đang phải đối mặt với một kích mà hắn cho là mạnh nhất mà bản thân phải chống đỡ từ trước đến nay. Vừa rồi, ngay khi thanh kiếm rực lửa kia chém tới, Nguyên Vũ dựa vào lớp phòng ngự do lực lượng khí vận hóa thành chống đỡ, đồng thời nhờ vào việc tu vi tăng lên do thiêu đốt sinh mệnh cùng trường côn chống đỡ, thế nhưng một kích của nguyên anh nào lại dễ đỡ như vậy, huống chi ngay lúc đó mấy luồng sấm sét từ trên đỉnh đầu hắn lại còn ầm ầm đánh xuống.
Dưới hai dạng công kích này đánh tới, Nguyên Vũ chỉ có thể cắn răng chống đỡ, khóe mắt hắn liên tục chảy máu, làn da rạn nứt trông cực kỳ đáng sợ, hai chân hắn run rẩy bị ép quỳ xuống trên mặt đất, hai tay thì vẫn đang cố cầm côn chống đỡ uy lực từ hai phía công kích kia.
"Đùng đùng!" Âm thanh sấm sét đánh xuống vang rền, ngọn lửa đỏ rực trên thân kiếm thiêu đốt bốn phương tám hướng, không gian như muốn bị xé rách. Ở dưới tình huống này, Nguyên Vũ dù có gắng gượng chống đỡ cũng chỉ có thể trở thành công cốc, chỉ trong chưa tới hai hơi thở, hai chân quỳ của hắn đã b·ị đ·ánh lõm xuống mặt đất, nửa thân dưới bị c·hôn v·ùi, khuôn mặt rạn nứt trông cực kỳ đáng sợ, máu tươi đầm đìa, khuôn mặt đờ đẫn, hai tay bất lực thả xuống trường côn mặc cho sấm sét cùng trường kiếm đánh tới.
Tất cả chuyện vừa rồi nói thì dài nhưng thực tế chỉ diễn ra trong mười mấy hơi thở. Lúc này ánh mắt mỹ phụ chẳng hiểu sao chảy xuống hai giọt lệ, tay nàng run rẩy muốn thu chiêu nhưng chẳng thể làm được, khi một kiếm của nàng chém xuống đỉnh đầu Nguyên Vũ, một tiếng thét đau đớn từ tận sâu trong thâm tâm nàng phát ra, nàng muốn dừng lại nhưng không thể, chỉ có thể bất lực nhìn một kiếm kia bổ xuống.
Đúng vào ngay lúc này, dị biến trên người Nguyên Vũ phát sinh, chỉ thấy xung quanh thân hắn phát ra hào quang màu lục, trong mơ hồ có một cây đại thụ ẩn hiện xung quanh bảo vệ hắn vào bên trong.
Một kiếm kia chém xuống ngay lập tức bị cản lại phía bên ngoài hư ảnh cổ thụ, chỉ là trong lúc nhất thời uy áp từ nó vẫn trấn cho toàn thân bị chôn một nửa trên mặt đất của Nguyên Vũ run lẩy bẩy.
Trái ngược với trường kiếm trong tay mỹ phụ, lôi điện trên không trung khi đánh lên trên hư ảnh cổ thụ lập tức biến mất không còn, những tia lôi điện còn đang định hạ xuống dường như cảm nhận được điều gì, lập tức chúng liền như sinh vật có linh tính thu lại tất cả lôi điện, trong thoáng chốc đám mây đen lớn trên trời tiêu tán hết sạch.
Hơn nửa tuần trà, trường kiếm mới được mỹ phụ thu lại, hai mắt nàng ửng đỏ nhưng rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, mặt vẫn lạnh như trước đó.
"Khụ...!" Nguyên Vũ ho khan, hắn dốc hết sức nhìn về phía mỹ phụ, khóe môi nở nụ cười, một tay đưa tới trước con mắt còn lại.
Trước ánh mắt sững sờ của mỹ phụ, Nguyên Vũ trực tiếp dùng ngón tay của mình móc ra con mắt còn lại, miệng không kêu rên một tiếng.
"Ha ha, như ý nguyện, thứ các ngươi muốn ta trả cho các ngươi, Cổ gia ta cũng đã trả, Huyền gia ta cũng đã trả, các ngươi hài lòng rồi chứ!" Nguyên Vũ ha hả cười lớn, điệu cười của hắn có chút chua xót lại mang theo một chút điên cuồng tự giễu, hiện tại hắn đã hoàn toàn trở thành một kẻ mù, thế nhưng lúc này hắn lại nhớ tới hư ảnh cổ thụ vừa rồi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
"Khốn nạn, ngươi trốn trong cơ thể ta lâu như vậy, tưởng ngươi là cái quái gì hữu ích lắm, thế mà lại chỉ giữ lại cho ta chút hơi tàn, đồ phế vật, ta phế vật ngươi lại càng phế hơn ta!"
Mỹ phụ tiếp nhận con mắt bay tới, tay nàng có chút run rẩy nhưng vẫn cố nhịn xuống mà bắt lấy.
Suy nghĩ Nguyên Vũ vừa dứt, bên cạnh hắn lại lần nữa xuất hiện hư ảnh cây cổ thụ. Hư ảnh vừa hiện liền phóng ra một luồng lực lượng mạnh mẽ xé nát ra một khe nứt không gian, khe nứt ngay trong nháy mắt hóa thành một cái hắc động không đáy, liên tục thôn phệ không gian xung quanh.
"Ta thế mà lại c·hết nhục nhã như thế này đây, ha ha, xem ta nuôi ong tay áo như thế nào đây..." Nguyên Vũ cười thảm trong lòng, vẻ mặt hắn cười cợt tự giễu, hắn có thể cảm nhận rõ ràng việc hư ảnh kia xuất hiện rồi tạo ra cái hắc động nọ.
Trơ mắt nhìn Nguyên Vũ bị hút vào trong hắc động, mỹ phụ chỉ vừa đưa tay ra thì hắc động đã đóng lại với tốc độ chóng mặt.
Ánh mắt mỹ phụ đờ đẫn, nàng ngó nhìn con mắt trong tay, khóe mắt lại lần nữa không tự chủ được tuôn lệ.
Nguyên Thiên Học Viện, một trong các học viện lớn của Trung Vực Hằng Vũ Đại Lục.
Tại trong một nơi kín đặt vô số ngọn đèn đang phát sáng, một lão nhân râu tóc bạc phơ nhìn ngọn đèn trước mắt vụt tắt, lão ta lắc đầu cười tự giễu, nói: "Ta đúng là một tên viện trưởng thất bại, học viện đến đời ta coi như xong, hổ thẹn với các vị tiên tổ a, đến cả học viên của mình cũng không thể bảo vệ sao?"