Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 391




Sau khi tiếp cận Lý Phong, sắc mặt Hỏa Lăng liền thay đổi, ông ta rõ ràng cảm nhận được mình bị ảnh hưởng rất lớn, tốc độ đều giảm xuống.

"Áp chế hồn phách thật là khủng khiếp! Lý Phong thế mà có thủ đoạn như vậy!”

Sắc mặt Hỏa Lăng thay đổi, ông ta chính là một vị cường giả cấp bậc Lục phách, thế nhưng cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Ầm!

Vào lúc sắc mặt ông ta thay đổi, trời đất bỗng nhiên biến sắc, vô số mây đen ngưng tụ, trường kiếm ngang trời, vừa lúc ở ngay tại trung tâm của mây đen!

Vô số Lôi Điện lập lòe, giống như trời đất đang nổ vang. Sau đó, trường kiếm trực tiếp nghiền áp xuống.

"Cút ngay cho ta!”

Thấy thế, Hỏa Lăng gầm nhẹ một tiếng, nói: "Lý Phong, kiếm pháp này của ngươi rất cường đại, nhưng mà không thể làm ta bị thương được đâu!”

Từng ngọn lửa bay ra, thậm chí hình thành một con cự thú hỏa diễm, cự thú hỏa diễm này rít gào, lao về phía trường kiếm của Lý Phong.

Hai đòn công kích va chạm ầm ầm ở trên không trung.

Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ hư không gần như hoàn toàn bị mây đen và ngọn lửa kia bao phủ.

"Dao động của va chạm này còn mạnh hơn lúc trước, không biết Lý Phong có thể ngăn hay không?”

"Thực lực của Hỏa Lăng đã đạt tới cấp bậc Lục phách, thậm chí nắm giữ một ngọn Địa hỏa, từng có vài vị cường giả Thất Phách cảnh đều bị Địa hỏa của ông ta đốt thành hư vô, Lý Phong không thể chống đỡ được!”

"Phủ chủ phủ Thần Văn Huyền Mạc đâu? Nơi này cách phủ Thân Văn không quá xa, với tốc độ của ông ta hẳn là chạy tới rồi chứ? Sao đến bây giờ vẫn không xuất hiện.”

"Ngươi đã quên thủ đoạn của Thiên Vu cốc rồi sao? Nếu dám ra tay, bọn họ nhất định sẽ có hậu chiêu.”

Rất nhiều Thất Phách cảnh của các thế lực cảm nhận được dao động của va chạm khủng bố kia, sắc mặt không ngừng thay đổi, thân thể không ngừng lui về phía sau.

Va chạm qua đi, mây đen, ngọn lửa đều biến mất, tình cảnh chiến đấu hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

Nhưng mà nhìn thấy tình cảnh chiến đấu này, sắc mặt bọn họ lại kinh ngạc.

"Lý Phong thế mà không chết, cũng không bị thương nặng."

“Trời ạ, thực lực của hẳn thật là mạnh! Có thể cứng rắn chống lại công kích của cường giả cấp bậc Lục phách!”

"Rốt cuộc là hắn làm như thế nào vậy?”

Lần này Lý Phong bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ, đoán chừng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến thực lực.

Đạt tới cấp bậc này, không thể khiến cho đối phương trọng.

thương, thì rất khó hoàn toàn giết chết được đối phương.

Mọi người khiếp sợ, Thất Phách cảnh đỉnh phong cũng chỉ là ngưng tụ ra bảy phách thôi, đối mặt cường giả có thực lực Lục phách, những người như bọn họ gần như không có khả năng ngăn cản, nhưng mà Lý Phong lại đỡ được. 𝒯r𝑢yệ𝗻‎ chí𝗻h‎ ở‎ [‎ 𝘵r𝑢𝗺𝘵r‎ 𝑢ye𝗻﹒ⅴ𝗻‎ ]

"Chẳng trách có thể dễ dàng đánh chết Bạch Nguyên Hàn như vậy."

"Hắn thật sự chỉ là mới vừa đột phá sao?”

Lúc này một ít Thất Phách cảnh nhìn về phía Lý Phong, trong mắt hiếm thấy lộ ra một tia kính sợ.

....

Trong hư không, trên mặt Hỏa Lăng tràn đầy vẻ âm trầm.

"Ha ha, Hỏa Lăng, thực lực của ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế, cũng không làm ta trọng thương được, còn tự xưng tiền bối ở trước mặt ta, xấu hổ hay không chứ?” Một chỗ khác, Lý Phong lau máu tươi nơi khóe miệng một chút, cười to nói.

Lúc này trong lòng hắn lại sung sướng.

Mắt Thiên Hồn nhằm vào hồn phách, dưới tác dụng của mắt Thiên Hồn, thực lực chân chính mà Hỏa Lăng phát huy ra được cũng chỉ ở cấp bậc Ngũ phách thôi.

Mà lực công kích của hẳn cách cường giả cấp bậc Ngũ phách chỉ còn một khoảng cách ngắn, nhưng mà khoảng cách này cũng không lớn, cho nên, Hỏa Lăng có thể làm hắn bị thương, nhưng mà chỉ là vết thương nhẹ.

Muốn làm hắn trọng thương, thực lực của Hỏa Lăng căn bản không đủ.

"Tiểu tử chết tiệt.”

Hỏa Lăng nhìn về phía Lý Phong, lập tức tức giận nói: "Ta tu luyện bao lâu, ngươi mới tu luyện bao lâu, ngươi chỉ là một tên mới vừa đột phá đến Thất Phách cảnh cũng dám đánh giá thực lực của ta?”

Thất Phách cảnh chết ở trong tay ông ta cũng có vài vị, trong mắt ông ta Lý Phong chỉ là một vị thiên tài, thế mà nói thực lực của ông ta không tốt, hiển nhiên đã khơi dậy lửa giận trong lòng ông ta.

"Ha ha, tu luyện thời gian dài như vậy cũng không áp chế được ta, vậy mà có vẻ còn rất tự hào.”

Lý Phong cười to nói: "Hỏa Lăng, ngươi có tin không, nếu cho ta thêm vài năm nữa, ta giết ngươi sẽ đơn giản như nghiền chết một con kiến vậy. Đến lúc đó ngươi gọi ta là tiền bối, thế nào?”

Trên mặt của hắn tràn đầy tươi cười sáng lạn, dường như không chút để ý đến Hỏa Lăng.

"Muốn chết!!!”

Nghe vậy, trong mắt Hỏa Lăng lập tức lộ ra lửa giận, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Càng là cường giả thì càng để ý thể diện, xung quanh có nhiều cường giả Thất Phách cảnh đang xem chiến như vậy, ông ta là một vị cường giả gần như đứng ở đỉnh của Thất Phách cảnh lại bị Lý Phong xem thường, làm nhục? Thậm chí nói vài năm sau ông ta sẽ giống chư con kiến, bị hắn tùy ý nghiền áp?

Nếu ông ta không chút phản ứng, đoán chừng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Đế quốc Thiên Vũ.