Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 373: Âm thanh thanh túy vang lên




“Huyệt vị thứ bảy trăm hai mươi!"

Lý Phong siết chặt nắm đấm, cảm nhận một chút thực lực của bản thân, khóe miệng lộ ra ý cười.

Đan Nguyên cảnh đỉnh phong yêu cầu đả thông bảy trăm hai mươi huyệt vị, lúc này Lý Phong đã đả thông hoàn toàn rồi.

Nói cách khác, hiện giờ Lý Phong đã chân chính đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong!

“Ha ha, Lý Phong, chúc mừng ngươi đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong.”

Trong lõng giam linh lực, Huyền Long cười nói: “Chỉ còn ba ngày nữa, cho dù ở nơi nào thì cũng sẽ bị thế giới vực thắm Ma Vực dịch chuyển ra ngoài. Chờ sau khi rời khỏi đây, ngươi có thế sử dụng hoa Thiên Hồn, đột phá đến Thất Phách cảnh."

- Trên mặt ông ta mang theo vẻ kỳ dị: "Thiên tài đột phá đến Thất Phách cảnh nhanh nhất của đế quốc Thiên Vũ là 18 tuổi, ngươi đã phá vỡ kỷ lục của đế quốc Thiên Vũ rồi.”

“18 tuổi sao?"

Lý Phong nghe vậy thì mỉm cười.

Trên thực tế, hơn một năm trước hẳn vẫn còn đang ở Luyện thể cảnh tầng thứ ba, thế mà thực lực đã rất nhanh đạt tới được như hiện tại.

“Nếu như đã đạt tới hạn mức cao nhất, vậy thì ba ngày còn lại có thể đi dạo một chút ở nơi này.” Lý Phong cười nói.

Ba tháng qua, hẳn một mực tu luyện, còn chưa có thời gian thăm dò nơi này.

"Vút!"

Thân ảnh lược động, Lý Phong nhanh chóng bay tới một chỗ.

Nửa ngày sau, Lý Phong đang bay trong hư không bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về một phía. Nơi đó có bảy người đang tụ tập một chỗ, ánh mắt tràn ngập vẻ nôn nóng, không ngừng đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn phát động công kích.

Những gương mặt này rất quen thuộc, đúng là Lý Mộng Tuyết và Lý Mộng Kỳ của Kiếm tông. Tất cả bảy người này đều là người của Kiếm tông.

“Trong núi kia dường như có thứ gì?” Lý Phong nhìn về phía trước, nghĩ thầm.

Vút!

Hắn nhanh chóng bay tới nơi đó.

...

Lúc này, hai chị em Lý Mộng Tuyết vô cùng nôn nóng.

“Chúng ta đã tìm được nơi mà Tông chủ và sư phụ nói, nhưng dựa vào thực lực của chúng ta thì căn bản không vào được bên trong."

“Cho dù là sư phụ cũng đánh giá sai mức độ phòng ngự ở nơi này.”

Hai chị em Lý Mộng Tuyết vô cùng sốt ruột.

Trước khi hai người tiến vào trong vực thẳm Ma Vực thì đã được nhóm người Tông chủ dặn dò, nói là đi tới đây để thu hoạch cơ duyên!

Đây là nơi mà lúc trước các đệ tử Kiếm tông đã phát hiện ra, mặc dù không có được nhưng bọn họ chắc chắn nơi này chứa một cơ duyên kiếm đạo rất lớn!

Bọn họ đã ở nơi này một thời gian rồi, nhưng nghĩ mọi cách cũng không mở ra được.

Thực ra không phải hai người không nghĩ đến chuyện tìm người khác hỗ trợ, nhưng các thế lực lớn phân bố khắp các nơi, ai biết bọn họ ở đâu mà tìm?

Chờ đến lúc tìm được người, đoán chừng đã hết thời gian rồi.

"Chỉ còn ba ngày cuối cùng, nếu như không có được, vậy thì nhiệm vụ mà Tông chủ và các trưởng lão giao cho chúng ta sẽ thất bại hoàn toàn.”

Lúc này, Tiêu Tử Hân- một người cũng lĩnh ngộ được kiếm ý của Kiếm tông cũng nôn nóng nói.

Nếu như lần này thất bại, vậy thì Kiếm tông của bọn họ phải chờ đến tận hai mươi năm sau mới có cơ hội tiếp theo.

“Hả?”

Đúng lúc này, cô ta bỗng nhìn về phía xa, ánh mắt sáng lên.

Không chỉ có cô ta, mà hai chị em Lý Mộng Tuyết cũng nhìn về phía đó.

Một thanh niên nhanh chóng bay tới

“Lý Phong.”

Nhìn thấy thanh niên đã đến, trong mắt Lý Mộng Tuyết không giấu được kích động. Cô ta nhanh chóng tiến lên, nói: “Vách đá trước mắt ẩn chứa cơ duyên kiếm đạo, không biết ngươi có thể mở giúp chúng ta không?”

Cô ta cũng không có bất cứ lời vô nghĩa nào, trực tiếp nói thẳng tình hình.

"Cơ duyên kiếm đạo?” Lý Phong nhìn vách đá, gật đầu: “Được”

“Tốt quá.”

“Thực lực của Lý Phong thậm chí còn vượt qua cả cực hạn của thế giới này, hẳn nhất định có thể đánh nát vách đá trước mặt”

Nhìn thấy Lý Phong đồng ý, những người khác trong Kiếm tông cũng vô cùng vui sướng.

Vút!

Lý Phong nắm chặt tay phải, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen. Ngay sau đó, trường kiếm vung lên.

Một lưỡng kiếm quang lập tức bay ra, tốc độ nhanh tới cực hạn. Kiếm quang không lớn, nhưng trên mặt lại tản ra một dao động vô cùng sắc bén. Hư không xung quanh giống như đang run rẩy, phát ra những âm thanh chói tai.

“Răng rắc!”

Ban đầu, vách đá vẫn không có phản ứng gì cả. Nhưng ngay sau đó, một âm thanh vỡ nát vang lên, vách đá lập tức xuất hiện những vết nứt.

Cuối cùng, vách đá vỡ tan, một tảng ngọc bích bóng loáng xuất hiện trước mắt mọi người.

Trên ngọc bích không có gì cả, chỉ có một thanh trường kiếm. Thanh trường kiếm này nhìn giống như quang ảnh, hơi lập lòe dao động.

“Vách đá mở ra rồi!”

“Thanh trường kiếm trên ngọc bích ẩn chứa cơ duyên rất lớn của thế giới vực thẳm Ma Vực!”

Khi nhìn thấy quang ảnh của trường kiếm lộ ra, nhóm người Kiếm tông đều kích động vô cùng.

“Lý Phong, đa tạ.”

Lý Mộng Tuyết tiến lên một bước, vô cùng cảm kích nói.

Tiêu Tử Hân ở bên cạnh, cũng đang nhìn về phía Lý Phong, ánh mắt vô cùng phức tạp.