Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 317: Phản bội




Hắn nắm chặt trường thương trong tay, sắc mặt lạnh như băng, trong mắt không có chút sợ hãi nào.

"Ha ha, tiểu tử, có rất ít người dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu như thế”

Kim Liệt Võ nhìn về phía Lý Phong, cười ha hả Trong tay anh ta xuất hiện một thanh trường côn màu đen, trường côn này có một nửa bóng loáng được Kim Võ nắm lấy, nửa còn lại chỉ chít gai nhọn.

"Nếu như người không muốn giao ra đây, vậy thì chịu chết ở chỗ này đi”

Ầm!

Trường côn bén nhọn hung hăng đập tới, một tiếng phá vỡ rợn người vang lên. Nhìn uy thế này, nếu như Lý Phong bị đập trúng thì không chừng sẽ lập tức bị đập nát thành nhân bánh.

Nhưng Lý Phong lại hoàn toàn không sợ hãi chút nào, hẳn vung trường thương trong tay lên, cùng với thanh trường côn kia hung hăng va chạm vào nhau.

“Rầm!"

Âm thanh va chạm nặng nề vang lên, một dao động vô hình không ngừng phát ra, tản về bốn phía.

Ở đây có một số Tiên Thiên cảnh cảm nhận được dao động này thì lập tức biến sắc, nhanh chóng lùi ra sau.

Sau đó, Kim Liệt Võ và Lý Phong cũng lùi về phía sau.

“Cái gì? Thực lực của hẳn vậy mà lại không phân cao thấp với ta?"

Kim Liệt Võ nhìn thấy thế thì lập tức biến sắc.

Tiểu tử có gương mặt xa lạ này vậy mà lại có thể bộc lộ ra thực lực cường đại như thế!

“Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của ngươi thì xem ra thực lực cũng không tệ” Kim Liệt Võ nhìn vẽ phía Lý Phong, lạnh lùng nói.

Anh ta vung tay lên.

Vút! Vút! Vút! Vút!

Ngay lập tức, có bốn thân ảnh lao về phía này, dao động khí thế trên người cả bốn đều đạt tới trình tự Đan Nguyên cảnh!

Xét về số lượng cường giả thì Thiên Vu cốc lúc nào cũng vô cùng kinh người.

“Chỉ có bằng này người thôi à? Thế thì không giữ chân ta được đâu” Lý Phong nhìn bốn người vừa xuất hiện, híp mắt lại.

“Ha ha, xem ra ngươi rất muốn biết kẻ nào đã nói tin tức ngươi có quả Ý Cảnh cho ta biết nhỉ."

Nghe được lời Lý Phong nói, Kim Liệt Võ lại cười ha ha. Anh ta bỗng nhiên nhìn về phía một người, nói: “Lâm Vụ, ngươi vẫn muốn có quả Ý Cảnh trên người Mộc Kim mà. Bây giờ chúng ta ra tay, ngươi còn chờ cái gì nữa? Chờ chúng ta có được quả Ý Cảnh thì sẽ ngoan ngoãn dâng lên cho ngươi à?”

Anh ta nhìn về phía đội ngũ của nhà họ Lâm.

“Thì ra là Lâm Vụ nói tin tức này ra”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của Kim Liệt Võ. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lâm 'Vụ, trong mắt lộ ra vẻ ý nhị đặc thù.

Quả Ý Cảnh là do bọn họ cùng nhau tìm kiếm, những người khác không hề tham dự.

Bây giờ Lâm Vụ lại thông báo tin tức này ra ngoài, như thế chẳng khác nào mang ý nghĩa “phản bội".

Lâm Vụ ở dưới ánh mắt mọi người, trực tiếp bay ra ngoài, sắc mặt hờ hững.

“Lâm Vụ, ngươi đã có được hai quả Ý Cảnh, bây giờ lại còn muốn liên thủ với thế lực khác, cướp đoạt trên người ta?" Lý Phong nhìn Lâm Vụ, cười lạnh.

"Mộc Kim”

Lâm Vụ trầm mặc một chút, lát sau bình tĩnh nói: “Số lượng quả Ý Cảnh ngươi có được quá nhiều, như thế không công bằng với chúng ta. Vẫn là câu nói cũ, chỉ cần ngươi chia cho nhà họ Lâm chúng ta một ít thì ta sẽ lập tức rút lui, không động thủ với ngươi”

"Ha ha, thật buồn cười”

Lý Phong cười lớn, gương mặt lộ vẻ châm chọc: “Muốn quả Ý Cảnh thì cứ nói thắng, việc gì phải ra vẻ như vậy? Muốn để cho người khác nhìn sao?"

Nghe được Lý Phong nói vậy, sắc mặt của Lâm Vụ càng lạnh xuống.

“Còn ai muốn có quả Ý Cảnh trên người ta nữa thì bây giờ có thể đứng hết ra! Sau hôm nay thì các ngươi không còn bất cứ cơ hội nào nữa đâu”

Lý Phong không thèm để ý tới Lâm Vụ, ánh mắt của hẳn quét dọc bốn phía, lạnh lùng nói

Kim Liệt Võ hứng thú nhìn hẳn. Anh ta đã chặn đường đi của Lý Phong, thế nên cũng không cần vội vàng ra tay.

Xung quanh găn như đều yên tĩnh trở lại, chỉ có âm thanh của Lý Phong vang lên.

“Chu Hàn, Tân Quân, người của vương phủ quận Viêm Võ và nhà họ Tần các ngươi không có ý định ra tay à?" Hai giây sau, Lâm Vụ bỗng nhiên nhìn về hai phía, bình tĩnh nói.

Anh ta dường như không muốn một mình mình liên hợp với Kim Liệt Võ.

“Chu Hàn ca” Quận chúa Thanh Lộ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, bỗng nhiên truyền âm nói “Muội cảm thấy Mộc Kim này có gì không bình thường, chúng ta đừng ra tay”

Mặc dù cô ta không nói nhiều, nhưng thực ra lại rất thông minh. Thanh Lộ có thể dễ dàng nhìn thấu một người, nhưng lại không thể nào nhìn thấu Mộc Kim.

Trong lòng quận chúa Thanh Lộ có rất nhiều suy đoán về nhân vật Mộc Kim này, nhưng cũng nhanh chóng phủ định nó. Không biết Mộc Kim đến từ thế lực nào, nhưng trên người hắn lại bao phủ một tầng khăn vô cùng thần bí, khiến cho người ta không thể nào đoán được suy nghĩ của hắn.

“Thanh Lộ, trên người Mộc Kim có tới bốn mươi mấy quả Ý Cảnh, muội cũng biết chúng đại biểu cho ý gì”

Chu Hàn trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: “Thực lực của Kim Liệt Võ không tính là mạnh nhất, thế nhưng thủ đoạn trói buộc của anh ta thì lại cực kỳ cường đại. Mộc Kim bị anh ta nhắm tới như thế này, trên cơ bản là không có cách nào chạy trốn”