Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Chương 6: Oán niệm muội khống




“Các ngươi…đang làm gì?” Trải qua một phen phong trần, Mộ Dung Phục cao lên không ít, khí chất cũng ngày càng trưởng thành, chính là hắn mặt nhăn mày nhó, liền phá vỡ hình tượng mỹ thiếu niên.



Vương Ngữ Yên quay đầu lại, nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng, vội vàng chạy tới. Mộ Dung Phục thấy nàng cao hứng như vậy, liền trở nên vui vẻ, cúi người xuống ôm nàng lên.



“Đây là Tô Sách ca ca, lần trước ta đã viết trong thư để Tiểu Bạch mang cho huynh đó.” Bởi vì rất thích tám chuyện, cho nên Vương Ngữ Yên kể lại rất chi tiết chuyện này, lá thư liền cũng rất nặng, khiến cho Tiểu Bạch phải cố gắng lắm mới giữ thăng bằng mà bay được.



“Ta biết là tiểu hài tử đó, ta là nói các ngươi…khụ khụ, đang chơi cái gì?” Mộ Dung Phục lại cau mày, trong lòng cảm giác kỳ quái nói không nên lời.



“Ngươi là Mộ Dung biểu ca phải không, ta vừa rồi dạy Yên nhi, còn có A Châu A Bích học đứng tấn.” Tô Sách cao giọng nói.



Ai là biểu ca ngươi, ai là biểu ca ngươi…Còn nữa ai cho ngươi kêu Yên nhi, ai cho ngươi kêu Yên nhi…



Mộ Dung Phục cố nén xúc động muốn châm chọc, không ngừng tự nhủ trong đầu ta là người lớn ta là người lớn, không nên chấp tên tiểu hài tử này.



“Vừa rồi Tô Sách ca ca dạy ta giữ thăng bằng bả vai, ta đứng không vững lắm.” Vương Ngữ Yên bổ sung, A Châu A Bích ở bên cạnh cũng chứng thật: “Chúng ta đều không biết giữ thăng bằng, may mà A Sách vừa rồi đã dạy cả đám đó.”



Mộ Dung Phục gật đầu một cái: “Vất vả rồi, thôi mọi người đi chơi đi. Yên nhi, ta mang về cho ngươi rất nhiều thứ, đi xem một cái đi. Ngươi, ngươi nữa cũng về nghỉ ngơi đi, A Châu A Bích các ngươi dẫn đường cho người đó.”



Nói xong, hắn ôm Vương Ngữ Yên xoay người bước đi. Tiểu Ngữ Yên không biết sống chết còn nhỏ giọng nói: “Người ta tên là Tô Sách, không phải là người đó.” Mộ Dung Phục hừ một cái, cũng không trả lời.



Vương Ngữ Yên im lặng nhìn trộm sắc mặt hắn, không biết bản thân lúc nào lại đi “nghịch lân”, ngón tay cứ không ngừng xoắn xuýt.



Suốt cả đường đi đều im lặng, mãi cho đến lúc vào trong nhà, Mộ Dung Phục mới buông Vương Ngữ Yên ra, đặt nàng ngồi bên cạnh mình, nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng vẫn không chịu được mà chán nản hỏi: “Ngươi có ca ca khác rồi, có phải không cần biểu ca nữa không?”



Vương Ngữ Yên đầu tiên là nghi hoặc, sau đó lập tức ngộ ra, cuối cùng cười đến khóe miệng cũng cong thành vầng trăng.



Luôn luôn cảm thấy mình là người duy nhất chơi đùa với muội muội, nay lại thấy muội muội có bằng hữu khác, cho nên trong lòng mới mất mát, muốn cùng tiểu bằng hữu mới của muội muội tranh giành phải không?



Nàng càng nghĩ càng không nhịn được, khuôn mặt tươi cười, bởi vì cười quá nhiều, nhất thời không giữ được cân bằng, liền đổ người về phía sau. Mộ Dung Phục buồn bực thì buồn bực, nhưng vẫn thời thời khắc khắc che chở cho nàng, lập tức nhanh tay lẹ mắt ôm lại. Vương Ngữ Yên thuận thế gối đầu lên cánh tay của Mộ Dung Phục, một chút cũng không sợ hãi, chỉ ôm bụng lăn qua lăn lại, cười đến vỡ bụng.





“Này! Biểu ca ngươi đáng cười như vậy sao?” Bị nàng cười khiến bản thân ngượng ngùng, Mộ Dung Phục thật hận bản thân không nỡ đánh mông đứa nhỏ này.



“Đáng…Rất đáng…” Vương Ngữ Yên vốn đã sắp không cười được nữa, lại nghe thấy lời oán niệm này của hắn, cười đến chảy cả nước mắt, không ngừng đập chân đập tay bình bịch.



Mộ Dung Phục vốn không định để ý đến nàng nữa, bất đắc dĩ từ sau khi nàng sinh ra, hắn chăm sóc nàng đã thành thói quen, cho nên bất tri bất giác lại vươn tay xoa bụng nàng, miệng còn hung hăng nói: “Ngươi bị điểm huyệt cười sao? Lại cười! Cười nữa thì vỡ bụng đó!”



Vương Ngữ Yên không bị điểm huyệt cười, mà là bị người làm cho cười. Mà Mộ Dung Phục thì tâm tình một mảnh thống khổ: phong trần mệt mỏi chạy về nhà, liền thấy bên cạnh tiểu biểu muội không biết từ đâu nhảy ra một tên tiểu tử xun xoe, ai biết hắn là tốt hay xấu? Hiện tại nàng còn nhỏ như vậy đã khiến người ta chú ý, sau này trưởng thành thì sẽ ra sao? Nhất thời tưởng tượng đến có vô số tiểu tử vây quanh nàng, Mộ Dung Phục liền giống như hàng ngàn hàng vạn ca ca có chứng cuồng muội, cõi lòng tan nát không còn một mảnh.



Trong khi Mộ Dung Phục đang vô cùng rối rắm, thì Vương Ngữ Yên chậm rãi bình tĩnh lại. Nàng khi nãy cười nhiều quá, cho nên vốn định giơ tay kéo áo hắn, lại phát hiện bản thân không còn sức, đành phải nghiêng đầu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng bàn tay của biểu ca đại nhân.




Mộ Dung Phục phát hiện bàn tay mình chạm vào một thứ mềm mại, liền cúi đầu, sau đó trông thấy Vương Ngữ Yên giương đôi mắt ngây thơ ướt sũng như nai con không chớp mắt nhìn mình, ngay sau đó, lại nghe thấy thanh âm non nớt của nàng: “Huynh yên tâm, mặc kệ sau này có quen biết bằng hữu mới nào đi chăng nữa, thì ngươi ta thích chơi cùng nhất, vĩnh viễn là biểu ca.”



Trong lòng trào dâng cảm động, Mộ Dung vui mừng nghĩ, không uổng công hắn mấy năm nay làm một vị ca ca tốt nhị thập tứ hiếu a…



Không ngờ sau đó Vương Ngữ Yên lại nói thêm một câu: “Nếu nói mà không giữ lời, ta liền đem tên viết ngược lại.”



Mộ Dung Phục lúc này chịu thua luôn, cái đứa nhỏ này, tại sao lúc nào cũng nhắc tới chuyện đó hết vậy!



Thưởng thức sắc mặt biến hóa của hắn xong, Vương Ngữ Yên lại bật cười, tiếp tục cọ cọ bàn tay hắn, nói: “Hứa với huynh, nếu ta lừa huynh, liền đem tên của ta viết ngược lại.”



Chữ “Yên” viết ngược lại rất khó…Mộ Dung Phục nghĩ thầm trong lòng.



Tuy rằng chuyện này đã thỏa thuận xong, nhưng là ngày hôm sau, Mộ Dung Phục vẫn hoàn toàn tiếp quản việc huấn luyện võ công cho Vương Ngữ Yên. Mà hắn vừa nghe Vương Ngữ Yên làu nhàu: “Học đứng tấn thì ai dạy chẳng như nhau?”, thì bắt đầu hừ lạnh, chặn họng luôn: “Là ai nói sẽ ở nhà chờ ta về dạy hả?”



Nếu nói vị biểu ca đại nhân này có điểm nào giống nguyên tác, thì đó chính là —- lòng dạ hẹp hòi! Bất quá, nể mặt hắn ngày thường đối với người ngoài hào phóng, cho nên ngẫu nhiên có hơi hẹp hòi với người trong nhà thì Vương Ngữ Yên ta cũng không so đo với hắn.



“Như vậy đi, gọi cả A Châu A Bích và A Sách tới, mọi người cùng nhau học được không?”




Vương Ngữ Yên cảm thấy dạy võ công cho A Châu A Bích cũng rất quan trong, đặc biệt là A Châu. Bởi vì sau này, đầu tiên là nàng bị hòa thượng Thiếu Lâm Tự đánh cho trọng thương, sau đó lại bị Kiều Phong một chưởng đánh trúng, ôm nỗi sầu trong lòng mà rời khỏi dương thế, cho nên học võ công với nàng mà nói là trăm lợi chứ không có hại.



Về phần Tô Sách, có thể được Nam Mộ Dung chỉ đạo dạy võ công, sau này tất cũng có ích khi hắn ra ngoài. Như vậy, Tô Cố và Tô Sách sẽ vô cùng cảm kích, kéo theo sự chán ghét đối với Vương phu nhân cũng giảm đi, đương nhiên, đây là tính toán trong tương lai a.



“Ngươi rất hào phóng nha, một mình dạy ngươi học còn không tốt sao?”



Đối với A Châu và A Bích, Mộ Dung Phục không có ý kiến gì, chỉ là hắn đối với Tô Sách có chút khó chịu. Bất quá dù sao Tô Sách kia cũng là một đứa nhỏ, quả thực có thể thỏa mãn chút hư vinh của hắn, cho nên Mộ Dung Phục liền làm bộ miễn cưỡng đồng ý.



Sau khi thành lập lớp học võ nho nhỏ này, trí nhớ kinh người của Vương Ngữ Yên bắt đầu phát huy công dụng. Sau khi mọi người học qua bài nhập môn, nàng liền lôi từ trong đầu ra vô số bí kíp võ công khác nhau phù hợp với các loại thể chất khác nhau, từng thứ từng thứ đề cử cho Mộ Dung lão sư, để từ đó hắn chỉ đạo cách luyện tập khác nhau cho mỗi người.



Ví dụ như A Bích giơ tay giơ chân đều đúng nhịp, nhưng mà thể lực cực kém, cho nên nàng thích hợp luyện khinh công và sử dụng cầm âm để ngăn địch; A Châu thích hợp đi theo con đường thanh thoát nhẹ nhàng, nhưng lại không hiểu âm luật, cho nên Vương Ngữ Yên cố ý lấy sách dạy dịch dung ra đưa cho nàng; mà Tô Sách thì sức khỏe tốt, cũng có căn cơ vững vàng, cho nên tiếp tục để hắn học theo chiêu thức mà phụ thân hắn đã dạy, chỉ là những chiêu thức ấy tương đối vớ vẩn (Mộ Dung lão sư, ngươi thật sự không phải là cố ý lấy việc công mà báo thù tư chứ?)



Đến lượt Vương Ngữ Yên, vượt ra ngoài dự kiến của nàng, Mộ Dung Phục không chọn bất kì phương hướng đặc biệt nào cho nàng cả.



“Những võ công mà chúng ta thu thập được rất nhiều, cho nên ngươi chỉ cần có thể học được bao nhiêu thì cứ học hết đi.”



“Này này,…vậy thì còn cần sư phụ sao?” Vương Ngữ Yên nhăn mặt hỏi. Chẳng phải là nói cho có lệ để ứng phó với nàng sao?



Mộ Dung Phục thần bí cười, giơ tay vuốt mũi nhỏ của nàng: “Ngươi chỉ cần tập trung học, ta đều đã có chủ ý. Lại nói, ngươi không phải là muốn ta nghiêm sư xuất cao đồ sao?”




Vương Ngữ Yên không còn cách nào khác, đành phải chăm chỉ học. Cũng may nàng lĩnh ngộ rất tốt, hơn nữa từ nhỏ được nuôi dưỡng cẩn thận, thể chất so với đám nữ hài tử cùng tuổi có thể nói là đứng đầu, so với ba người cùng học cũng không kém hơn bao nhiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn mỗi ngày đều luyện đến đỏ bừng, khỏe mạnh đầy sức sống.



Nhưng mà vì lượng vận động tăng lên, thân thể trẻ con lại cần trưởng thành, cho nên sức ăn cũng vì thế mà phải tăng mạnh. Đó là lí do tại sao đến lúc luyện võ công xong, mọi người cùng ăn điểm tâm, Vương Ngữ Yên bắt đầu kêu đói loạn xạ, sau đó giơ tay bốc bánh bơ vừng, tàu hủ ky cuốn tôm (món này mọi người vào đây để xem nhá), bánh đậu xanh điểm quả anh đào vào bát, một mình ăn hết sạch.



“Lần đầu tiên ta gặp một nữ hài tử có thể ăn như vậy đó.” Tô Sách trợn mắt há mồm.



A Châu lại vỗ tay, nói: “Vương cô nương hình như lớn lên không ít, sắp sửa cao gần bằng ta rồi.”




Vương Ngữ Yên đầy mồm đồ ăn, vừa nghe nói bản thân cao hơn, mừng rỡ định nhảy lên reo hò, lập tức lại lộ ra vẻ mặt thống khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Thấy nàng hình như bị nghẹn, Mộ Dung Phục vội vàng rót một cốc nước hoa quả đưa sang, một bên giúp nàng uống, một bên vỗ vỗ lưng nàng, cười nói: “Ngươi ăn chậm một chút.”



Mọi người vừa ăn, vừa nói chuyện. Chỉ thấy Vương Ngữ Yên bắt đầu gà gật, ánh mắt cũng dần mê man. Trong đám trẻ này, nàng nhỏ nhất, lại ngoan ngoãn đáng yêu, cho nên tất cả mọi người không khỏi có chút sủng ái nàng, thấy nàng mệt nhọc đều lập tức nhỏ giọng xuống.



Vương Ngữ Yên cũng cảm giác được, mơ mơ hồ hồ nói: “Các ngươi cứ tiếp tục tán gẫu đi, ta nghe…Ta dựa vào biểu ca một chút.” Sau đó liền dụi dụi mắt, lại tìm một cái tư thế thoải mái nằm lên đùi Mộ Dung Phục.



A Bích cực kỳ am hiểu lòng người, liền rút cây sáo trong tay ra, cười nói: “Ta thổi một khúc nhạc để Vương cô nương ngủ nha.”



Nàng mỉm cười rồi thổi, tiếng sáo du dương nhè nhẹ vang trong không gian. Mà Mạn Đà sơn trang vốn được xây giữa hồ, cho nên tiếng sáo hòa với tiếng nước róc rách càng dịu dàng êm ái.



Tô Sách nghe đến ngẩn ngơ, sửng sốt hồi lâu, mới nói: “Cha ta thường nói, nương ta thổi sáo rất dễ nghe, đáng tiếc ta phúc bạc không được nghe. Ta nghĩ nương ta thổi sáo, có lẽ cũng sẽ hay như A Bích muội muội a…” Nói đến đây, hắn liền đỏ mặt, xoay đầu qua một bên.



Một khúc thổi xong, Vương Ngữ Yên liền chìm vào mộng đẹp.



“Phục nhi…ngươi bây giờ…thực khiến ta thất vọng.”



Trong mông lung, Vương Ngữ Yên nghe thấy tiếng của Mộ Dung phu nhân. Bà ấy đang nói gì a…là đang quở trách Mộ Dung Phục?



“Cả ngày chỉ cùng với mấy đứa nhỏ chơi đùa, phỏng có tác dụng gì? Còn có bao nhiêu chuyện đại sự cần ngươi đi làm?” Mộ Dung phu nhân trong giọng nói tuy rất kiềm chế, nhưng vẫn rõ rành rành là không vui.



Con ngươi cũng vẫn là đứa nhỏ a, vì sao không để cho hắn chơi đùa với bạn bè? Vương Ngữ Yên oán thầm, cơn buồn ngủ cũng bay mất hơn nữa, chỉ là vẫn nằm nhắm mắt.



Mộ Dung Phục trầm mặc, cũng không trả lời. Mộ Dung phu nhân vì thế lại càng tức giận: “Cha ngươi vì nghiệp lớn của Mộ Dung gia, làm bao nhiêu chuyện, ngươi có biết không? Ngươi lại không làm cái gì, không sợ khiến ông ấy thất vọng sao?”



Mộ Dung Bác vì nghiệp lớn phục quốc, làm biết bao chuyện đê tiện, thực sự là Mộ Dung Phục không biết a…Ngươi lại không nói rõ ràng chân tướng mọi việc cho hắn, lại dụ dỗ hắn muốn hắn kế thừa lý tưởng của ông ta, khiến bản thân biến thành kẻ biến thái sao.



Nàng nói một câu, trong lòng Vương Ngữ Yên yên lặng phản bác một câu. Bất quá, giờ phút này, tâm tình của nàng và Mộ Dung phu nhân là giống nhau, cả hai đều vội vàng chờ câu trả lời của Mộ Dung Phục.