Tiễn bước củ khoai lang nóng phỏng tay A Tử này xong, rốt cuộc cũng có thể yên tâm mà đi ngủ. Cho nên Vương Ngữ Yên cởi áo ngoài ra, chui đầu vào trong chăn, ngay cả tóc cũng là do Mộ Dung Phục thay nàng gỡ xuống.
“Sao lại thành dạng này rồi?” Mộ Dung Phục cười, ngón tay lưu luyến vuốt ve gò má nàng, nói, “Mấy ngày nay, một chút ngươi cũng không nhớ ta sao?”
“Nhớ…Nhưng mà biểu ca, ngươi cũng không biết, ta mấy ngày hôm nay đều phải đợi nàng ta ngủ xong mới dám ngủ. Mà cũng không dám ngủ say.” Nàng nhắm mắt lại, cọ cọ vào vai hắn, “Hiện tại lại không cần lo lắng, hơn nữa lại ngửi thấy mùi của biểu ca, đương nhiên liền mệt nhọc.”
“Ta cũng không biết, mùi trên người ta lại có tác dụng thôi miên a.” Mộ Dung Phục nhè nhẹ vỗ vai nàng, lại thay nàng dém chăn.
“Bởi vì ngửi được, cho nên mới đặc biệt an tâm.” Vương Ngữ Yên mơ hồ nói.
“Được rồi, tối hôm nay ta tạm thời không chạm vào ngươi.” Mộ Dung Phục hôn trán nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, ngày mai sẽ đi Thiếu Lâm Tự, chờ vài ngày nữa ngươi nghỉ ngơi đủ, ta lại…”
Ngày hôm sau, bọn họ theo kế hoạch đã định, thuận lợi và lúc hoàng hôn thì đến Thiếu Lâm Tự. Bởi vì núi Thiên Thai ở phía đông nam, đường sá tương đối xa xôi, cho nên Tiêu Phong và A Châu cũng chưa kịp về. Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên trước tiên dẫn Triệu Tiền Tôn đi gặp đám người Huyền Từ, Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác.
Triệu Tiền Tôn và Huyền Từ ngày xưa là chiến hữu, nhiều năm không gặp, nhìn thấy nhau tất nhiên vô cùng cao hứng. Hắn hàn huyên với Huyền Từ mấy câu, sau đó liền nhìn Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác. Trong đầu của hắn, vốn dĩ Tiêu Viễn Sơn phải là một tên võ sĩ mặt mũi hung tợn, mà Mộ Dung Bác lại là một tên nịnh thần mặt trắng. Nhưng lúc này, đứng trước mặt hắn lại là hai nam tử, một người là đại hán lỗ mãng tiêu sái, một người là thư sinh mi thanh mục tú.
Hắn tuy rằng chưa từng gặp qua Mộ Dung Bác, nhưng Tiêu Viễn Sơn kia giống như chiến thần uy mãnh, thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của hắn, khiến cho hắn lần này nhìn thấy liền sinh lòng sợ hãi. Vì thế, Triệu Tiền Tôn tâm tình phức tạp mà chắp tay hành lễ với Tiêu Viễn Sơn.
Tiêu Viễn Sơn thấy hắn dè dặt như vậy, liền sang sảng cười, đáp lễ rồi nói: “Chuyện đã là quá khứ rồi, huynh đệ, chúng ta đều quên đi!”
Triệu Tiền Tôn bị sự hào sảng của hắn làm cho cảm động, cũng cười nói: “Lão Tiêu, huynh đệ.”
Năm đó chỉ nghĩ người Khiết Đan mặc kệ tốt xấu, đều phải đuổi tận giết tuyệt. Mãi cho đến sau này, khi phiêu bạt giang hồ hơn mười năm, hắn mới hiểu được chủng tộc là một cái gì đó rất xa vời, mấu chốt nhất, vẫn là lòng người.
“Lời này có thể đã sai lầm rồi.” Tiêu Viễn Sơn nghiêng đầu, đánh một quyền vào Mộ Dung Bác, “Tên này chỉ là tiểu hài tử thôi.”
Mộ Dung Bác bị đánh đau, nhíu mày nói: “Tiêu huynh không phải vừa mới nói, chuyện quá khứ đều quên hết đi sao, việc gì lại xuống tay nặng như thế?”
Tiêu Viễn Sơn nghi hoặc nhìn xuống nắm tay của bản thân, sau đó gãi đầu nói: “Ta còn chưa dùng hết sức, làm sao lại xuống tay nặng vậy? Ta nghĩ vẫn là Mộ Dung lão đệ ngươi già rồi, càng ngày xương cốt càng không ra gì đó.”
Triệu Tiền Tôn vốn đối với việc Huyền Từ nói hai người kia đã hóa giải thù hận rất không tin. Nợ máu như vậy, ngay cả hắn, năm đó chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nho nhỏ, vẫn còn nhớ rõ như in.