Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Chương 17: Tinh Trúc ẩn cư ở Tiểu Kính Hồ




Mộ Dung Phục khoanh tay, nhìn Vương Ngữ Yên đang luống cuống tay chân: “Hôm nay tại sao đột nhiên muốn giả trai đi ra ngoài?”



“Ai bảo huynh mấy ngày nay đi đâu cũng nói muội…là thê tử chưa vào cửa của huynh.” Vương Ngữ Yên mấy chữ cuối nói vô cùng vô cùng nhỏ, lại loay hoay với búi tóc kiểu nam, không ngừng tháo ra búi lại cho giống. Mộ Dung Phục đi qua đưa tay nắm tóc nàng, đem mái tóc dài đen như mực tẽ ra, cười hỏi: “Chẳng lẽ không đúng?”



Ngón tay hắn ấm áp khô ráo, sau khi giúp nàng búi tóc lên cao, liền thổi nhẹ vào gáy nàng. Vương Ngữ Yên lập tức cảm thấy hơi ngứa, liền nghiêng đấu, nói: “Vậy huynh cũng đâu cần gặp ai cũng giới thiệu như vậy chứ, mọi người đều chê cười muội!”



“Ta cho tới bây giờ cũng chưa thấy cho người cười muội a.” Mộ Dung Phục nghiêm túc đáp.



“Ai dám chê cười huynh…chưa vào cửa cái gì chứ.” Vương Ngữ Yên lấy bút lông kéo cao lông mi, để bản thân có thêm một chút anh tuấn, “Tóm lại, hôm nay muội muốn mặc nam trang, giống như mấy nữ hiệp trên giang hồ vẫn hay làm ý. Nếu mà giả giống, sau này lúc cùng huynh ra ngoài sẽ tiếp tục như vậy, như thế sẽ tiện hành tẩu giang hồ hơn.”



“Những cái này đều là đồn đại lung tung. Trừ phi bảo A Châu dịch dung cho ngươi, nếu không làm sao không nhận ra ngươi là con gái chứ.” Mộ Dung Phục cười khẽ, “Cũng may ngươi…vóc người chưa cao, cho nên phía dưới cũng không có gì trở ngại.”



Thấy ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xuống dưới vai, Vương Ngữ Yên nháy mắt vội vàng ném hạt dẻ vào mặt hắn, sau đó đỏ mặt chạy ra ngoài.



Mộ Dung Phục vẫn đứng yên tại chỗ, mỉm cười: kỳ thực biểu muội mình…phát dục rất không sai.



Thật ra lời Mộ Dung Phục nói cũng không hoàn toàn đúng, thật ra cũng không phải đều lộ. Hiệp nữ giả trai, hầu hết cũng chỉ có những người dung nhan mỹ miều mới bị lộ, sau đó sẽ kéo đến không ít ánh mắt ái mộ.



Vương Ngữ Yên quyết định giả trai lần này, chính là bởi vì nàng còn mơ mơ hồ hồ đã bị lừa vào cuộc sống hôn nhân, cho nên lần này muốn ra ngoài đi dạo ngắm thiếu nữ, để tìm lại cảm giác khi còn là tiểu thư độc thân.



“Biểu ca, hiện tại ta có phải rất đẹp trai phong độ không?”



“Cái này…Đệ, đích xác là vậy.”



Vương Ngữ Yên cảm thấy đắc ý, càng muốn phô bày mị lực mĩ thiếu niên của mình, liền nhanh nhẹn chạy tới một vị cô nương đang thẹn thùng cắn khăn tay nhìn hai người họ nãy giờ, hỏi: “Vị cô nương này, không biết có chuyện gì chỉ giáo?”





Thiếu nữ kia ngượng ngùng nói: “Vị tiểu đệ đệ này nói quá lời rồi, tiểu nữ nào dám. Chỉ là…tiểu đệ à, ngươi có thể truyền lời tới Mộ Dung công tử không, cả thành Cô Tô đều biết tiếng Mộ Dung công tử vì dân trừ hại, đem trừng trị tên hái hoa tặc kia, bản thân ra thật sự rất khâm phục…”



Nỗ lực duy trì phong độ của mình, Vương Ngữ Yên giật nhẹ góc áo của Mộ Dung Phục, hỏi: “Gần đây, danh tiếng của huynh ngày càng vang xa sao?”



Mộ Dung Phục nghiêng mình khiêm nhường nói: “Tại hạ không dám. Đều là được các vị anh hùng trên giang hồ nâng đỡ thôi.”



Hóa ra ánh mắt ái mộ của nữ tử xung quanh đều là dành cho Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên liền cảm thấy bất công muốn chết, trong lòng lại có chút tức giận: “Rõ ràng tên hái hoa tặc kia là ta thu thập trước!”




“Biểu đệ nói rất đúng, vi huynh chỉ là sau đó hỗ trợ mà thôi.” Mộ Dung Phục mỉm cười xoa đầu nàng.



Mắt thấy các vị thiếu nữ bởi vì vẻ nhũn nhặn của anh hùng thiếu hiệp mà mắt càng thêm lấp lánh tim hồng, Vương Ngữ Yên trong lòng lửa giận càng cháy càng mạnh, bèn giơ tay đẩy đám người đang vây quanh họ ra, cao giọng quát: “Về nhà!”



“Biểu đệ, không đi dạo nữa sao?” Mộ Dung Phục vờ kinh ngạc.



“Là biểu muội! Ta phải về nhà, trang điểm thành một cô nương xinh đẹp nhất!”



Vì thế nên chuyến hành trình lần này, Vương Ngữ Yên đương nhiên không đòi đóng giả con trai nữa. Chuyến này hai người họ là đi tìm Mộ Dung Bác, bởi vì Mộ Dung Phục kiên quyết rằng mình đã có vợ rồi, phải bẩm báo với phụ thân đại nhân. Cho nên trong cuộc đời của mình, lần thứ hai nàng xa nhà liền gắn bó keo sơn với Thiếu Lâm Tự.



Lần này dư dả thời gian, bởi vì không có chuyện gì quan trọng phải làm, Vương Ngữ Yên liền sinh lòng muốn vào Thiếu Lâm Tự tham quan. Đáng tiếc, Thiếu Lâm nghìn năm nay không tiếp đón nữ thí chú, cho nên nàng chỉ có thể cùng Mộ Dung Phục đứng bên ngoài chùa, hướng mắt vào trong quan sát. Mà ở bên ngoài chùa, ngoại trừ bọn họ còn có một người khác.



“Diệp nhị nương?”



Diệp nhị nương nhìn thấy Vương Ngữ Yên, mắt liền sáng lên, vội vàng chạy đến. Mộ Dung Phục nhẹ nhàng che trước người Vương Ngữ Yên, cảnh giác đem nàng và Diệp nhị nương cách xa nhau ba bước.




“Mộ Dung công tử, ta không có ác ý gì. Chỉ là muốn hỏi Vương cô nương một chút, lần trước nàng còn chưa kịp nói cho ta tên của đứa nhỏ, hiện tại không biết có thể nói không?”



Nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của nàng, Vương Ngữ Yên thất thanh hỏi: “Ngươi vẫn luôn ở ngoài chùa quan sát?”



Diệp nhị nương mỉm cười, tuy rằng vẻ mặt mỏi mệt, nhưng trong mắt lại tràn đầy hi vọng: “Lão đại cẩn trọng như vậy, mà còn tin lời ngươi tám phần, có thể thấy ngươi thật sự biết không ít chuyện trong giang hồ. Ngươi chỉ nói với ta là nó ở Thiếu Lâm Tự, cho nên ta không thể không thử một lần. Chỉ là, Thiếu Lâm Tự tăng nhân cũng đã vô số, ta lại là nữ nhân nên không thể vào, cho nên chỉ có thể hy vọng đứng chờ ở đây, cảm nhận đứa con của ta thôi.”



Vương Ngữ Yên cảm thấy mũi mình chua xót, trong mắt tràn ngập đồng tình. Mộ Dung Phục thấy nàng ngoại trừ mỏi mệt, hình như trên người còn đang bị thương, liền nhướn mày hỏi: “Lần trước, Cái Bang nói sẽ mang ngươi về làm rõ chuyện ngươi ăn cắp trẻ con cơ mà. Ngươi là trốn tới đây?”



“Không sai! Lúc ta biết được tung tích đứa nhỏ của ta, ta một khắc cũng không thể chờ được.” Diệp nhị nương thẳng thắn gật đầu, lập tức lại quay sang Vương Ngữ Yên cầu xin: “Cô nương, xin người hãy nói cho ta tên của nó đi, ta tình nguyện làm trâu làm ngựa…”



“Không cần nghiêm trọng như vậy. Ngươi chỉ cần đáp ứng ta, từ nay về sau không làm chuyện ăn cắp đứa nhỏ của người khác là được.” Vương Ngữ Yên hòa nhã nói.



Diệp nhị nương lập tức quỳ xuống: “Nhị nương xin ghi nhớ lời dạy của Vương cô nương, xin thề với trời, nếu như làm trái, sẽ khiến ta cả đời không còn được gặp lại con. Còn nữa, ơn đức của cô nương, cả đời không dám quên!”



Vương Ngữ Yên nghe xong liền đem tên Hư Trúc nói ra, Diệp nhị nương vui mừng quá đỗi, lập tức xoay người đi tìm. Mộ Dung Phục nhìn nàng, không nói gì.




Vương Ngữ Yên thấy hắn trầm tư, liền lại gần, kéo tay hắn, lấy lòng nói: “Biểu ca là đang suy nghĩ, vì sao ta biết tên con của bà ấy ư?”



Mộ Dung Phục khẽ vuốt tóc nàng, lắc đầu nói: “Ngươi lần trước đã nói rồi, là bất ngờ gặp được một vị cao nhân, nói cho ngươi bí mật của Đoàn Diên Khánh và Diệp nhị nương. Ta cho rằng mấy chuyện này e rằng cũng không phải tất cả đều là sự thực, nhưng mấy tin tức này nếu như có thể cứu mạng ngươi lúc nguy cấp thì cũng tốt. Chỉ là…”



“Chỉ là ngươi cũng quá tốt, mỗi lần đều nói hết ra, một chút cũng không giữ lại cho mình. Ngươi không biết người trong giang hồ vốn là kẻ sống trong đao kiếm chém giết, trong lòng sớm đã được tôi luyện cứng rắn. Chuyện vừa rồi Diệp nhị nương thề, nó không ảnh hưởng quá lớn, cũng không sao. Nhưng nếu như Đoàn Diên Khánh kia quay lại, muốn giết người diệt khẩu thì ngươi định làm thế nào?”



Chuyện này Vương Ngữ Yên chưa từng nghĩ tới, nàng chỉ biết nói ra những điều ghi trong truyện, hơn nữa không cho rằng bản thân có thể dựa vào sự “tiên tri” của mình mà đảo lộn giang hồ, nhưng lại không nghĩ tới trong lúc vô tình lại có thể đem lại mối họa cho nàng.




Thấy nàng đột nhiên tỉnh ngộ, cắn môi lo sợ, Mộ Dung Phục lại cảm thấy thêm phần đáng yêu, liền nắm tay nàng nhẹ nhàng trấn an: “Không sợ, còn có ta ở đây.”



Sau khi từ Thiếu Lâm Tự trở về, Vương Ngữ Yên suy nghĩ rất nhiều. Nếu đã có liên hệ với giang hồ, muốn thoát cũng không thoát ra được nữa, cho nên biện pháp đơn giản nhất mà cũng hữu hiệu nhất, chính là phải tiếp tục luyện võ cho tốt, trở thành cao thủ, cho dù không được như Lăng Ba Vi Bộ, ít nhất thì lúc chạy trốn cũng phải chạy mau lên một chút.



Nghĩ tới Lăng Ba Vi Bộ, hai mắt nàng liền sáng lên, nếu đã ra ngoài, còn không bằng đi về phía Tây Nam một chuyến, đến dưới chân núi Vô Lượng, chui vào địa đạo lấy bí kíp Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ luôn. Tuy rằng có thể sẽ kéo đến hiềm nghi, nhưng mà trên giang hồ dù sao cũng là nói chuyện bằng thực lực. Nàng hạ quyết tâm, đang định mở miệng đã nghe Mộ Dung Phục giơ roi chỉ về phía trước, nói: “Phía trước có một cái hồ nhỏ, ngươi đi đường cũng mệt rồi, chi bằng chúng ta vào đó mua ít tôm cá của ngư dân ăn, được không?”



Vương Ngữ Yên sinh ra là lớn lên ở vùng sông nước, rất thích tôm cá, vừa nghe được thì mặt mày liền rạng rỡ, lập tức ném chuyện võ công lên chín tầng mây. Xung quanh hồ này trồng đầy trúc, mặc dù hồ không rộng bằng Thái Hồ ở Cô Tô, nhưng nơi đây cũng có mấy tiểu cô nương thanh tú. Đi tới bên hồ, liền thấy một mỹ phụ trung niên mặc quần áo màu xanh ngọc đang buông cần. Mộ Dung Phục tiến lên thi lễ, hỏi thăm nàng. Mỹ phụ tao nhã đáp lễ, đang muốn trả lời, liền nhìn thấy Vương Ngữ Yên phía sau lưng Mộ Dung Phục, lập tức biến sắc, vẻ mặt nghi hoặc.



Vương Ngữ Yên cảm thấy kì quái, nghĩ rằng: bộ dạng của ta đâu có giống hung thần ác sát, sao lại khiến a di này sợ tới mức không nói nên lời?



Mỹ phụ kia ngây người nhìn nàng một lúc, sau đó hoảng sợ nói: “Nơi này không có người các ngươi muốn tìm, mau đi đi.” Sau đó vội vàng phất tay áo đứng dậy. Mộ Dung Phục trong lòng cũng hoài nghi, nhưng vì đối phương là nữ tử, cũng không tiện lôi kéo người ta, đành phải tránh đường để bà ấy đi. Sau đó hắn quay lại, nắm tay Vương Ngữ Yên: “Người trên giang hồ luôn có chút cổ quái, không sao. Chúng ta lại đi hỏi người khác, cùng lắm thì ta tự mình ra trận, bắt cá nướng cho ngươi ăn.”



Vương Ngữ Yên mỉm cười gật đầu, hai người men theo hồ mà đi, nhìn thấy rừng trúc được ánh sáng chiếu vào, tạo nên khung cảnh lịch sự tao nhã, mà càng vào sâu thì trúc càng hiếm quý, thậm chí còn có trúc vuông, hai người không khỏi chậc chậc lấy làm kì lạ. Sau đó liền nhìn thấy một gian nhà trúc, Mộ Dung Phục nói: “Người ở đây phong nhã cực kì, ta cũng không đành lòng bắt tôm cá làm phiền họ. Đành để ngươi phải chịu đói rồi.”



Vương Ngữ Yên biết hắn đang cố ý trêu mình, liền giơ tay định véo hắn một cái, hai người cười cười một bên không ngừng cố giơ tay véo, một bên lại cứ tránh. Lúc này, đột nhiên nghe thấy trong rừng trúc có tiếng nam nhân nói: “A Tinh, ngươi đừng nghĩ nhiều, nàng làm sao tìm được nơi này?” Sau đó lại có giọng nữ nức nở đáp: “Tiểu cô nương kia giống nàng như đúc, còn nói không phải? Ta đã vì ngươi mà bỏ cả nữ nhi đi sống ẩn cư, vậy mà vẫn còn chọc phải nợ phong lưu của ngươi. Sao đời ta lại khổ như thế…”



Vương Ngữ Yên cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ đây chính là vị phụ thân phong lưu trong truyền thuyết của nàng, Đoàn Chính Thuần, mà vị mỹ phụ trung niên kia chính là mẹ của A Châu A Bích, Nguyễn Tinh Trúc? Nghĩ vậy, nàng liền bật thốt ra câu hỏi: “Nơi này là Tiểu Kính Hồ?”



Mộ Dung Phục còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng nam tử từ trong rừng trúc vọng ra: “Bên ngoài là ai?” Lời còn chưa dứt, đã thấy nam tử kia đỡ mỹ phụ trung niên ra ngoài, chỉ thấy hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo uy vũ, trang phục tiêu sái.



Vương Ngữ Yên tránh không kịp, trong lòng âm thầm kêu khổ. Mộ Dung Phục thấy vậy liền tiến lên nửa bước, che Vương Ngữ Yên ở sau lưng, rồi mới thi lễ nói: “Tại hạ và biểu muội đến bên hồ tản bộ, không có ý quấy rầy, xin hai vị thứ lỗi.”



Nhưng nam tử kia coi như mắt điếc tai ngơ với Mộ Dung Phục, chỉ nhìn chằm chằm Vương Ngữ Yên, lẩm bẩm nói: “A La, thật là ngươi! Ngươi làm sao có thể tìm được đến đây?”