Thiên Long Bát Bộ

Chương 32: Trổ Tài Miệng Lưỡi Áp Ðảo Quần Hùng




Bình má má đưa ngón tay ra ấn vào nút cơ quan tự động đã giữ chặt Vương Ngọc Yến tiểu thư nhưng cơ quan này vẫn trơ ra đó, không nhúc nhích tý nào.Ðoàn Dự cả giận hỏi:-Mi không chịu tha tiểu thư phải không?Bình má má vẻ mặt sầu khổ đáp:-Tôi kiệ t lực mất rồi.Ðoàn Dự tự mình thò tay vào gầm bàn sờ nút bấm, ấn đánh "toách" một tiếng,cái vòng thép chịt lưng Vương Ngọc Yến tự động mở ra rồi co về nằm trong cột sắt.Ðoàn Dự cả mừng nhưng chưa dám thả Bình má má ngay. Chàng lượ m thanh đao ở dưới đất, chí vào cắ t đứt dây trói tay A Bích. A Bích rảnh tay rồi đón lấy thanh đao cắt đứt dây trói cho A Châu, hai người lại móc hết hạt trái cây trongmiệng ra rồi vừa mừng vừa sợ, hồi lâu không nói ra tiếng.Vương Ngọc Yến trừng mắt nhìn Ðoàn Dự mấy lần, nét mặt nà ng lộ vẻ kỳ dị hỏi:-Ngươi biết phép "hoá công đại pháp" ư?Ðoàn Dự lắc đầu đáp:-Ðó không phải là môn "hoá công đại phá p" đâu!Rồi chàng toan thuật hết đầu đuôi cho Vương Ngọc Yến nghe nhưng một là vì câu chuyện rất dài hai là vị tất Vương Ngọc Yến đã tin nên chàng bịa ra một tên gọi cho xuôi chuyện:-Ðây chỉ là môn "thái dương dung tuyết công" do phép Nhất Dương Chỉ và Lục mạch thần kiếm biến hoá ra mà thôi. Môn "thái dương dung tuyết công" cùng môn "hoá công đại pháp" khác nhau ở chỗ một đằ ng chính một đằng tà, một đằng thiện,một đằng ác, không thể coi là một được.Vương Ngọc Yến tin ngay, mỉm cười nói:-Quả là ta có điều không phải với ngươi, vì kiến văn hẹp hòi. Về phép Nhất Dương Chỉ của họ Ðoàn nước Ðại Lý ta có biết được chút đỉnh còn phép Lục mạch thần kiếm thì mới biết tiếng mà thôi. Sau này sẽ xin thỉnh giáo.Ðoàn Dự chỉ mong mỹ nhân hỏi tới đã cho là mình có phướ c lắm rồi, vội vàng đáp ngay:-Nếu tiểu thư hỏi đến tôi xin trình bày gan ruột, đâu dám giấu diếm?A Châ u, A Bích thật không khi nào ngờ đến phút khẩn cấp cuối cùng Ðoàn Dự tới giải cứu, lại thấy chàng cùng tiểu thư trò chuyện thân mật đều lấy làm kỳ dị. A Châu nói:-Thưa cô nương! cháu xin cảm tạ cái ơn cứu mạng! bây giờ ta phải bắt cả mụ Bình má má đưa đi để khỏi lo mụ tố giác những điều bí mật.Bình má má nói:-Tôi... tôi...Mụ chưa dứt lời, A Châu một tay giữ chặt đầu, một tay cầm hạt trái cây nhét vào miệng mụ.Ðoàn Dự nói:-Phải lắm! đúng với thủ đoạn nhà Mộ Dung "gậy ông đập lưng ông".Vương Ngọc Yến nói:-Ta đi với bọn ngươi một chuyến xem tình hình... chàng ra sao.A Châu, A Bích cả mừng nói:-Ðược cô nương ra đi viện trợ cho công tử thì còn gì hay bằng?Hai ả lôi Bình má má đến cạnh cột sắt rồi bấm nút tự động đưa vòng thép ra giữ chặt lấy mụ. Ðoạn bốn người lẹ làng đẩy phiến đá đóng cửa thạch ốc lại, lanh chân chạy ra bờ hồ. Bốn người chạy ra đến hồ may chẳng gặp một ai, cùng nhau bước xuống thuyền nhỏ. A Châu, A Bích hạ mái chèo, quay mũi thuyền, chèo đi.Vương Ngọc Yến rút kim thoa trên đầu ra, vạch một chiếc la bàn 64 cách, đặt cành kim thoa vào trung tâm la bàn, ánh mặt trời chênh chếch chiếu vào bóng cành thoa,ánh xuống mặt la bàn, Vương Ngọc Yến giơ tay ra trỏ nẻo. Con thuyền ở giữa vùng khơi sóng bao la trên mặt hồ đầy lá lăng, vòng mé đông rồi quay sang mé Tây đi ra.Ðoàn Dự rất là khâm phục khen nàng:-Cô nương tuy chưa ra khỏi cửa mà hiểu biết cả thiên văn, địa lý.Vương Ngọc Yến mỉm cười nói:-Ðó là những điều ta xem trong sách, chẳng hiểu công dụng có hiệu nghiệm không?A Châu cùng A Bích chèo hồi lâu, con thuyền nhỏ lúc lướt dọc, lúc đi ngang, lúc lượn vòng vũng vịnh mà không thấy quay trở lại Mạn Ðà sơn trang, bấy giờ ai nấy mới vững tâm.Ðoàn Dự hỏi Vương Ngọc Yến:-Cô nương! tôi còn có điều này chưa hiểu. Tỷ dụ chúng ta trốn đi ban đêm,không có mặt trời để chiếu la bàn thì làm thế nào?Ngọc Yến mỉm cười đáp:-Dễ lắm! Tinh tú trên trời là la bàn đó. Cứ ngẩng đầu lên nhìn là biết.A Châu, A Bích cùng Ðoàn Dự ba người luân phiên nhau chèo thuyền ra khỏi miền phụ cận Mạn đà sơn trang. Hết các nẻo quanh co cùng vũng vịnh thì hai ả A Châu, A Bích đã biết đường đi trên mặt hồ. Trời đã xế bóng, trên mặt hồ sương chiều mỗi lúc một dày, A Châu nói:-Thưa cô nương! Ðây đã gần đến chỗ cháu ở rồi. Cô nương hãy tạm trú lại đây đêm nay để thương nghị việc đi tìm công tử nên chăng?Ngọc Yến nói:-Cũng đành thế vậy.Thuyền đi càng xa Mạn đà sơn trang phong cảnh lại càng tịch mịch. Ðoàn Dự thấy gió thoảng mặt hồ làm lay động tà áo Ngọc Yến. Lúc đó trời đã hoàng hôn,sương lạnh lăm lăm, Ðoàn Dự cảm thấy nỗi thê lương tràn ngập. Những cảm giác vui tươi lúc mới ra đi nhạt dần. Chèo thuyền một lúc nữa, trông mặt mũi mọi người đã có vẻ đờ đẫn như buồn ngủ. Chợt phía đông nhìn thấy ánh đèn le lói A Bích nói:-Chỗ có ánh đèn lửa kia là Thính hương tinh xá của A Châu tỷ nương.Thuyền liền nhắm thẳng phía có ánh lửa bơi tới. Ðoàn Dự lẩm bẩm:-Ðời ta khó lòng lại có được một buổi như hôm nay. ước gì con thuyền cứ lênh đênh mãi trên mặt hồ, vĩnh viễn đừng đến chỗ sáng đèn lửa kia có phải hay không?Bất thình lình trước mặt một tia sáng loé ra, bên trời một vì sao đổi ngôi xẹt qua,kéo thành một cái đuôi rất dài. Vương Ngọc Yến miệng rì rầm nói điều gì, Ðoàn Dự nghe không rõ. Lúc đó trời đã tối mịt, không nhìn rõ mặt, chỉ nghe thấy nàng thở dài rất não ruột.A Bích an ủi nàng bằng một giọng rất êm ái:-Cô nương hãy yên lòng. Công tử thường gặp dữ hoá lành. trước nay biết bao nhiêu lần gặp nguy hiểm mà rồi công tử đã qua khỏi được hết.Ngọc Yến nói:-Nếu chàng đi Cái Bang, thì ta chẳng có gì quan tâm cho lắm, còn đi chùa Thiếu Lâm thì không phải chuyện chơi. Về 72 môn tuyệt kỹ của phái này chàng đã hiểu cả nhưng đó là từ trước. Phái này đã nổi tiếng mấy trăm năm nay, giả tỷ họ còn học thêm được môn gì khác biệt thì ôi thôi..
data-ad-slot="8346126209">