Thiên Long Bát Bộ

Chương 30: Chơi Hoa Ðã Dễ Mấy Người Biết Hoa




Vương phu nhân nói:-Gã này vô lễ. Trước hết chặt chân gã rồi sẽ móc mắt và cắt lưỡi gã đi.Một ả thị nữ cao lớn, nước da ngăm ngă m khom lưng đáp:-Xin vâng!Ðoàn Dự lo thầm: "họ làm thế này thì giết mình đi còn hơn". Ðằng này họ chặt chân, móc mắt, cắt lưỡi, sống không sống được, chết chẳng chết cho, cái đó mới thực khổ cho mình". Ðến bây giờ chàng quả thấy trong lòng sợ hãi. chàng quay đầu lại nhìn A Châu, A Bích một lần nữa thì thấy hai mặt xám như gà cắt tiết, người đứng đờ ra như tượng gỗ.Phu nhân lên bờ rồi, hai tên thị nữ áo xanh ở thuyền ra sau rốt, trong tay đều cầm đầu dây lôi một chàng thanh niên mi thanh, mục tú, có vẻ là con nhà giàu sang và một ngườ i nữa, ngoại hiệu là Nộ Giang Vương Tần Nguyên Tôn. Lúc Tầnđến vây đá nh Mộc Uyển Thanh thì oai phong là thế mà bây giờ bị trói chặt, lão cúi gầm mặt xuống chẳng khác gì cái xác không hồn hay như cá nằm trên thớ t tuỳ người muốn băm vằm mổ xẻ gì thì làm.Ðoàn Dự rất lấ y làm kỳ tự hỏi: "ông này ở Vân Nam sao cũng bị Vương phu nhân bắt về đây?".Bỗng nghe Vương phu nhân quay sang hỏi Tần Nguyên Tôn:-Rõ ràng mi là người nước Ðại Lý, làm sao không chịu nhận đi?Tần Nguyên Tôn đáp:-Tôi ở Vân Nam, quê quán tôi không thuộc về nước Ðại Lý.Vương phu nhân lạ i hỏi:-Nhà ngươi cách nướ c Ðại Lý bao xa?Tần Nguyên Tôn đáp:-Hơn bốn trăm dặm.Vương phu nhân nói:-Chưa đầy năm trăm dặm, thế cũng là người Ðại Lý rồi. Ðem y chôn sống dưới gốc Mạn đà la để bón cho cây.Tần Nguyên Tôn kêu lên:-Nhưng tôi phạm tội gì mới được chứ? Nếu không nói rõ thì chết cũng không nhắm mắt.Vương phu nhân cười lạt đáp:-Cứ là người Ðại Lý hoặc người họ Ðoàn mà gặp ta là ta chôn sống, chỉ có thế thôi. Tuy ngươi không phải ở Ðại Lý, nhưng là người lân cận nước Ðại Lý thì cũng thi hành như nhau.Ðoàn Dự lẩm bẩm: à ra mụ này nói có vẻ châm chọc mình. Ta chẳng cần chờ mụ hỏi, cứ nhận trước đi cho rồi. Nghĩ vậy chàng lớn tiếng nói:-Ta là người nước Ðại Lý, lại chính trong họ Ðoàn. Ngươi muốn chôn sống ta thì hạ thủ ngay đi!Vương phu nhân lạnh lùng nói:-Ngươi đã báo danh rồi. Tên là Ðoàn Dự chứ gì? được lắm! Người họ Ðoàn nước Ðại Lý đâu có được chết dễ dàng thế?Phu nhân vẫy tay một cái, tên thị nữ kéo Tần Nguyên Tôn đi. Nhưng Tần vừa bị điểm huyệt vừa bị trọng thương, không sao kháng cự được, lão kêu to lên:-Thế gian sao lại có cái luật lệ kỳ dị như vậy? Mấy trăm vạn nhân dân nước Ðại Lý liệu có giết hết được không?Lão kêu gào thế nào cũng mặc, thị nữ lôi tuột lão đi vào rừng trà mỗi lúc một xa,tiếng la cũng nhỏ dần.Phu nhân nghiêng đầu đi một chút nhìn chàng thanh niên mày thanh, mắt sáng hỏi:-Mi có điều chi muốn nói nữa chăng?Chàng thanh niên vội quỳ rạp xuống đất, dập đầu lạy luôn mấy cái nói:-Gia phụ làm quan tại triều, dưới gối chỉ có mình tôi là con. Xin phu nhân tha mạng cho. Dù phu nhân muốn điều chi, gia phụ cũng nhất định vâng theo.Vương phu nhân lạnh lùng đáp:-Cha mi làm quan lớn trong triều, lẽ nào ta không biết? Ngươi muốn sống cũng chẳng khó gì. Chỉ có điều hôm nay mi phải về nhà giết vợ con đi, rồi sáng mai đem đủ sáu lễ cưới Miêu thị là người đã có tư tình với mi. Mi có bằng lòng không?Chàng thanh niên đáp:-Về việc đang tay... chém giết vợ con, tôi không dám làm. Còn việc cho mối lái và cưới xin đàng hoàng để lấy Miêu thị thì song thân tôi nhất định không chịu.Không phải là tôi...Chàng chưa dứt lời phu nhân đã ra lệnh:-Ðem gã chôn sống đi!Tên thị nữ dắt chàng lúc nãy chỉ "vâng" một tiếng rồi kéo chàng đi.Chàng thanh niên sợ run bắn người vội nói:-Tôi... tôi xin tuân mệnh.Vương phu nhân nói:-Tiểu Thuý! Mi áp giải gã về thành Cô Tô và chính mắt mi phải nhìn thấy rõ gã ra tay giết vợ, cùng Miêu cô nương thành thân rồi hãy về đây phục mệnh.Tiểu Thuý vâng lời, lôi chàng bỏ xuống chiếc thuyền nhỏ Ðoàn Dự đang ngồi.Chàng thanh niên miệng vẫn năn nỉ:-Xin phu nhân mở lượng từ bi, phu nhân không có thù oán gì với vợ tôi, lại không quen biết Miêu cô nương. Tôi cũng chưa từng quen biết phu nhân, hà tất phu nhân bắt tôi giết vợ để lấy người khác làm chi? Từ nay tôi không dám làmđiều gì để đắc tội với phu nhân.Vương phu nhân nói:-Mi đã có vợ con, sao còn đi dùng lời ngon ngọt để chàng màng với các cô gái khác? Ta không biết thì thôi, một khi đã biết ra ta đều xử theo đường lối này. Vả mi có phải mới phạm một lần này mà thôi đâu? Còn oán hận gì nữa? Tiểu Thuý vụ này là vụ thứ mấy rồi hả?Tiểu Thuý đáp:-Những chỗ tiểu tỳ quen biết như những vụ xảy ra ở Ðan Dương, Vô Tích, Gia Hưng cả thảy bảy vụ. Còn những vụ nào nữa thì phu nhân hỏi Tiểu Lan, Tiểu Thi sẽ rõ.Chàng công tử nghe mà bủn rủn cả người, luôn miệng kêu than.Tiểu Thuý buông mái chèo, bơi thuyền đi luôn.Ðoàn Dự thấy Vương phu nhân hành động cực kỳ khốc liệt, không đếm xỉa đến lý lẽ thì miệng há hốc ra, mắt mở trừng trừng như người sắp nổi cơn điên. Trong lòng chàng vẫn quanh quẩn với ý nghĩ: "sao lại có con người vô lý đến như thế?".Bất giác chàng buột miệng la lên:-Có lý nào thế được? Có lý nào thế được?Phu nhân "hừ" một tiếng rồi nói tiếp:-Mi còn hỏi việc thiên hạ có lý nào thế được ư? Này này ta bảo còn nhiều việc hơn thế nữa là khác.Ðoàn Dự vừa thất vọng lại vừa khó chịu. Chàng nhớ lại bữa trước chàng vào thạch động gần sông Thương Lan, thấy pho tượng thần tiên mà chàng xiết bao ngưỡng mộ, bây giờ chàng thấy Vương phu nhân tướng mạo giống pho ngọc tượng như đúc mà hành vi chẳng khác gì yêu ma quỷ quái.Ðoàn Dự đang cúi đầu lầm lỳ chán nản thì bốn con nữ tỳ chui vào thuyền bê ra bốn chậu hoa. Chàng vừa trông thấy, tự nhiên tinh thần lại thấy phấn khởi. Nguyên bốn chậu hoa này đều là những thứ sơn trà rất hiếm. Khắp thiên hạ đều ca tụng sơn trà Ðại Lý là quý hơn hết. Trong phủ Trấn Nam Vương không biết bao nhiêu là sơn trà có danh tiếng thì bốn chậu trà này cũng đứng vào hàng nhất trong phủ. Từ thuở nhỏ Ðoàn Dự xem trà đã quen
data-ad-slot="8346126209">