Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 54: Đạo đức bị bắt cóc




Trước đây không lâu, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc ngồi trên tán cây mặt người ngắm sao, đáng thương bị mây đen che khuất, bây giờ chính hắn nghiễm nhiên trở thành ngôi sao nổi bật nhất Minh Đô.

Hình như nam tử cầm móc sắt rất có uy tín, trong khu vực này càng ngày càng có nhiều quỷ tu ra ngoài bắt người sống, đương nhiên có một nửa ra ngoài là vì minh hôn. Tân nương bị đánh lún sọ, dường như ả cũng có chút quan hệ, gọi bạn bè đến chuẩn bị để kẻ phá rối kia trả một cái giá thật đắt.

Quỷ tu ở bốn phương hội họp tại một điểm, nam tử cầm móc sắt còn ngại không đủ, móc sắt vẽ một đường trong sương mù dày đặc như đang cảnh cáo: “Tới –“

“Không thể chờ thêm nữa.”

Ở phía trên, Đỗ Thánh Lan chăm chú nhìn mọi chuyện chuẩn bị ra tay. Lúc nãy hắn thử giữ lại một luồng điện chưa hoàn toàn biến mất, đáng tiếc là chúng chỉ có thể tồn tại một thời gian ngắn rồi nhanh chóng biến mất. Thiên Đạo bị khuyết, chỉ khi đột phá mới có thể dẫn đến lôi kiếp.

Nhiều quỷ tu là việc tốt nhưng chỉ dựa vào sức một người không thể giật chết nhiều được. Lôi kiếp của Đỗ Thánh Lan đã qua, không biết có phải vì mượn sức mạnh người khác hay không mà lần này không những không có linh khí hoá mưa mà còn không có dị tượng, nhưng hắn đã thấy hài lòng lắm rồi, ít nhất đã thành công bước vào một đại cảnh giới.

Tia sáng trên bầu trời không còn là màu xanh bạc thuần tuý mà hơi ánh màu tím, nhuộm mây đen ở bên cạnh. Luyện hư kỳ khiến lôi kiếp có thể phát huy sức mạnh cao hơn một bậc, màu sắc cũng biến đổi khó nhìn thấy. Đỗ Thánh Lan định vị người đàn ông cầm móc sắt, hội tụ gần như toàn bộ sức mạnh. Ngay sau đó, tia chớp lao xuống dưới đám mây, một phần điện lưu tản ra xung quanh khiến mây đen nổ tung như núi lửa, hình ảnh phóng xuống oanh tạc hùng tráng lạ thường.

Người đàn ông cầm móc sắc như cảm nhận được điều gì đó, dỏng tai lắng nghe. Gã không có mắt nhưng dựa vào động tĩnh đã đoán được sấm sét đánh xuống thêm một lần nữa.

Đám đông bên kia do tân nương dẫn đầu hốt hoảng lùi lại, lôi kiếp này tựa như gió lốc, khuấy động tia lửa điện bộc phát. Ả phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó vội vàng liều mạng rút lui, những quỷ tu khác đang chạy đến nơi này cứng đờ cả chân.

“Không thích hợp.” Người đàn ông cầm móc sắt cũng rút lui, rõ ràng chín tia lôi kiếp đã qua, vì sao vẫn còn thiên lôi giáng thế? Bị sét đuổi theo, lý trí cho ra phán đoán khiến lòng gã ngập tràn sợ hãi, kịch liệt quát lên: “Giải tán!”

Quỷ tu cuống quýt quay lại chạy theo đường cũ.

Tia lôi kiếp thứ nhất đã bổ xuống, lấy người đàn ông làm trung tâm, các quỷ tu xung quanh đều bị điện quang bao phủ, tiếng nổ át tiếng la thảm thiết, có quỷ tu muốn chạy trốn, kết quả là chết còn nhanh hơn. Tia sét đánh xuống không khác gì chuồng bồ câu, luồng điện tách thành mười mấy tia, mỗi một cổ sức mạnh như cây cột cắm chặt xuống đất, khe hở chính giữa bị điện quang bao trùm, hình thành một tấm lưới điện khổng lồ.

Trong lúc hoảng hốt chạy trốn, quỷ tu va vào trụ điện, thần hồn câu diệt ngay tại chỗ.

Khi quỷ tu diệt vong, không ít đốm sáng trong luồng điện bay vào mây đen, Đỗ Thánh Lan hấp thu công đức thần thanh khí sảng. Loại cảm giác này giống như đi một mạch mấy ngày trong sa mạch, đột nhiên được uống nước suối ngọt lành, mát lạnh.

Lần đánh đầu tiên kết thúc, Đỗ Thánh Lan dựa vào kẽ mây nhìn thấy một bóng đen, đến lúc nhìn kỹ thì hoá ra là nam tử dùng tóc dựng một bức tường cao ở xung quanh, mái tóc màu đen bị nổ không còn nhúc nhích nhưng vẫn còn một phần tóc sống sót.

Tia chớp khẽ động, đây là Đỗ Thánh Lan đang nhíu mày. Gã bị trọng thương, hắn dùng toàn lực đánh một cái nhưng lại không đánh chết được gã.

Lúc này người đàn ông cầm móc sắt cũng bình tĩnh trở lại, theo một ý nghĩa nào đó mắt bị mù cũng có lợi cho gã, không nhìn thấy lôi kiếp kh.ủng bố sẽ giúp gã phán đoán chính xác.

Tia sét này không bình thường.

Dường như gã muốn chứng minh suy đoán này nên không chạy, trái lại đứng tại chỗ, nghênh đón lần đánh thứ hai.

Đỗ Thánh Lan đang suy nghĩ có nên dùng Hồng Mông Nguyên Bảo hay không nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Hồng Mông Nguyên Bảo vừa xuất hiện, gã nhất định sẽ lập tức lẩn trốn, thậm chí là phát động tấn công.

Phát hiện tia sét trên bầu trời không có động tĩnh, nam tử khẽ nhếch môi, dường như đã xác định được điều gì đó. Trong khoảnh khắc này, nụ cười của gã giống hệt móc sắt trong tay, vừa cong vừa ngập tràn dụ.c vọng chém giết.

“Tới –” Gã ngửa mặt lên trời thét một tiếng thật dài.

Minh Đô phố giăng muôn nơi, những con quỷ tu kia chạy tới chạy lui, lúc này mới chạy về không được bao lâu, lần thứ hai nghe triệu hoán thì có con đã không nhịn nổi muốn chửi thề, lúc thì kêu tới lúc thì kêu lui, rốt cuộc là muốn cái gì?

Sau khi phát mệnh lệnh, nam tử tiên phong vung móc sắt, bay thẳng về phía tia chớp trên bầu trời. Tia chớp kia lui về sau một chút, dường như đang sợ hãi.

“Đi chết đi!”

Phía trước tia chớp xuất hiện một cái lỗ nhỏ khép khép mở mở như đang nói cái gì đó.

Nam tử chỉ nghe loáng thoáng một chữ, hình như là chữ ‘ta’, âm thanh hà há thổi qua tai, gã cảm thấy đối phương đang cười, không rõ là đang cười cái gì, cuối cùng gã tổng kết lại là làm ra vẻ thần bí. Trong lúc gã tập trung đối phó với tia chớp thì phía sau truyền đến tiếng động rất khẽ, gã đột ngột xoay người nhưng đã trễ!

Móng vuốt sắc bén xuyên qua bả vai, nếu như chậm thêm một giây, có lẽ thứ bị moi ra chính là trái tim.

Trước kia đều là gã moi tim người khác, bây giờ suýt chút nữa bị người khác moi tim, gã giận dữ muốn phản kích thì một tia chớp nhỏ như kim châm từ phía sau đâm thẳng vào trái tim gã.

Cuối cùng gã cũng nghe được tia sét ở đằng sau đang nói cái gì —

“Ta có trợ thủ…”

Không còn sức cầm móc sắt, nam tử khó khăn cử động môi, cuối cùng hộc ra ba chữ: “Đồ, chó, chết…”

Đây là ba chữ cuối cùng gã để lại trên thế gian, Âm Khuyển ở xa xa xuyên qua sương mù dày đặc nhìn trộm từ đầu đến cuối, trong đôi mắt đỏ ngòm là sự rét lạnh.

Trước khi chết, gã chửi rủa đầy sự oán hận. Những lời chửi rủa này bay rất xa, sư tử Tuyết Hoa trốn trong tán cây mặt người thì thào hỏi cái cây: “Là cha ta giết nó hả?”

Nếu không thì… Tại sao lại mắng chó?

Tán cây mặt người im lặng một lúc mới nói: “Bởi vì thực sự quá chó.”

Lúc trước cái tên cầm móc sắt kiên định đánh lôi kiếp, thuộc hạ được cổ vũ, lựa chọn quay trở lại giúp gã. Kết quả còn chưa đến nơi thì một bóng người trên bầu trời rơi xuống, nặng nề ngã xuống mặt đất, một cái lỗ nhỏ trên buồng tim đang điên cuồng phụt máu ra ngoài. Quỷ tu chạy đến đầu tiên không kịp ngừng lại, máu tươi văng lên mặt nó, nó vội vàng muốn rút lui.

Ầm ầm!

Sau một tiếng nổ trên bầu trời, nó bị sấm sét đập thành não hoa.

“Rồng… Là rồng!” Tân nương kết minh hôn nhìn thấy rõ đồ vật trong sương mù.

Đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy quỷ tu chạy đến rồi chạy trốn, chúng không quan tâm đến chân tướng nữa, theo bản năng chạy về hang ổ của mình. Lúc này tiếp tục ở trên trời cũng vô dụng, hơn nữa còn dễ dàng kéo dài chiến tuyến, Đỗ Thánh Lan hạ xuống hoá thành hình người, tấn công về phía có nhiều quỷ tu chạy trốn nhất.

Vừa vào luyện hư cảnh, sức mạnh và chân khí đều tăng mạnh, bây giờ Đỗ Thánh Lan sử dụng Hồng Mông Nguyên Bảo sẽ không suýt mất mạng như lúc ở vùng biển Vô Tận nữa. Đương nhiên nếu dùng một kích toàn lực sẽ rút cạn phần lớn sức mạnh. Cũng may là sau khi Hồng Mông Nguyên Bảo độ kiếp được bổ sung thêm nguyền rủa, Đỗ Thánh Lan có thêm một phương pháp sử dụng. Hắn không thúc giục sức mạnh nguyên thuỷ của Hồng Mông Nguyên Bảo mà là chú trọng phát huy sức mạnh nguyền rủa, tuy mức độ tổn thương bị giảm xuống nhưng hoàn toàn có thể sử dụng nhiều lần.

Cái chết của cái tên cầm móc sắt mang lại cho Đỗ Thánh Lan một lượng công đức rất lớn, hắn vừa chạy vừa cảm thán Minh Đô quả là một nơi xinh đẹp, loại công đức này hắn còn muốn nữa.

Trên phố, quỷ tu bỏ chạy như điên, một quỷ tu mọc nhiều mắt hét lên: “Đừng hoảng! Chúng ta đoàn kết lại!”

Bọn chúng chỉ là tiểu lâu la của người đàn ông cầm móc sắt nhưng chỉ cần bện thành một sợi dây thừng cũng đủ làm Đỗ Thánh Lan chết mười lần. Nhưng khi xoay người lại, suy nghĩ này nhanh chóng bị thực tế vô tình dập tắt.

Trên con phố tối mịt, trên cánh tay trái người thanh niên quấn một con ngân long uy phong lẫm lẫm, tay phải thì kéo theo một cây búa siêu khổng lồ. Cái cây búa này chính là Hồng Mông Nguyên Bảo hoá thành, ngày đó nó bị ‘lu lớn’ trong cơ thể Đỗ Thánh Lan che mờ cảm giác nên hình tượng khi hoá hình ban đầu lựa chọn cây búa bạo lực, sau đó nhìn thấy Đỗ Thánh Lan không hài lòng, đành phải phán đoán thêm một lần nữa, biến thành cung tiễn.

Lần đầu tiên được sử dụng hình tượng cây búa, Hồng Mông Nguyên Bảo có chút hưng phấn, thậm chí còn biến thành loại cực lớn.

Đỗ Thánh Lan nhìn không chớp mắt, cánh tay phải vung lên, quỷ tu trước đó nói muốn bện thành một sợi dây thừng bị đập dẹp trên tường.

“Ai bảo ngươi nói nhiều.”

Khuôn mặt quỷ tu lún vào trong vách tường, không thể mở miệng được nữa, đồng thời tường cũng vỡ ra, gạch đỏ rơi xuống đất, vùi lấp luôn cả thi thể quỷ tu.

Cổ tay hơi tê, phát hiện là sức mạnh nguyền rủa không đủ, Đỗ Thánh Lan phủ một lớp lôi điện bên ngoài cây búa, cây búa mang theo điện quang bị kéo lê trên mặt đất ma sát ra một hàng tia lửa điện dài.

“Mở cửa!” Hắn đứng trước cửa một toà trạch viện.

Một con âm vật thấy chạy không thoát, run rẩy đi mở cửa.

Đối với âm vật, Đỗ Thánh Lan luôn khoan dung, mặc dù lần đầu đến Minh Đô, những con âm vật này luôn ghét bỏ, thậm chí còn lập mưu giết hắn sau lưng hắn nhưng suy cho cùng chúng vẫn là con dân Minh Đô, không giống với quỷ tu.

Quỷ tu thích chém giết thần phục Yểm, mặc dù mình giết hết thì Âm Khuyển cũng sẽ không để tâm, nhưng âm vật thì khác.

“Có con quái vật hai đầu nào chạy vào không?” Đỗ Thánh Lan đứng ngoài cửa quan sát.

Con quái vật hai đầu bị hắn dùng để chắn sét không rõ sống chết, lúc đánh người đàn ông cầm móc sắt, dường như hắn nhìn thấy một góc quan tài trong sương mù, sau đó biến mất. Bắt được chủ tướng còn hơn giết ngàn quân, nếu muốn tích góp công đức thì vẫn phải giết quỷ tu có nhiều công đức.

Âm vật lắc đầu lia lịa: “Không có.”

Đỗ Thánh Lan xách búa nghênh ngang đi vào, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Âm vật ôm chặt cánh tay, đây là khám xét nhà mà!

Đỗ Thánh Lan kiểm tra từng góc chủ yếu là vì muốn xem thử có nhân viên tình báo của Thiên Cơ Lâu hay không, nếu có thì tiện tay cứu người.

“Nhìn thấy quái vật hai đầu thì phải lập tức báo cho ta.” Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một chút, để lại một địa chỉ: “Không thấy ta thì tìm mẹ nuôi của ta cũng được.”

Đỗ Thánh Lan đi được hai bước thì bỗng nhiên xoay lại, âm vật khóc không ra nước mắt: “Còn chuyện gì sao?”

“Ngươi có ghét quỷ tu nào không, nổ địa chỉ của nó đi, ta giúp ngươi giải quyết.”

Âm vật hai mắt sáng bừng.

“Ở đầu ngõ thứ hai, đi vào nhìn bên tay trái có một cái nhà lá, nó thường thích trốn trong hầm trú ẩn.” Quan hệ giữa âm vật và quỷ tu vốn không hoà thuận, quỷ tu mạnh hơn âm vật một chút, thỉnh thoảng chúng đi giết âm vật hoặc ép âm vật đưa oán niệm tích trữ.

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Đi về phía trước xuyên qua một con phố chính là đầu ngõ thứ hai, Đỗ Thánh Lan thật sự nhìn thấy một cái nhà lá cao chưa tới nửa thước được phủ cỏ dại lên trên rất dễ bị bỏ qua. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khiến hắn nhíu mày.

Quỷ tu thần phục Yểm, Yểm cũng phải cho bọn chúng lợi lộc tương xứng.

Trước khi Yểm trở về Minh Đô bị đánh mất trí nhớ, nó đưa cho quỷ tu không ít người sống, mấy ngày gần đây quỷ tu trong hầm đất đều đang hành hạ người sống, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Phía trên truyền đến tiếng động rất lớn, quỷ tu tức giận ngừng lột da, ló đầu ra khỏi hầm: “Ai…”

Cây búa từ trên trời giáng xuống, bản thân quỷ tu cũng khá mạnh, đang định đánh lại thì bị ngân long phun một ngụm lửa làm bị thương, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất tránh đòn.

Rầm!

Quỷ tu như con chuột bị đập vào trong hầm trú ẩn, tứ chi dang rộng, khí đen trong cơ thể dần biến mất. Đỗ Thánh Lan nhảy xuống, cầm búa sắt từ trên cao nhìn nó.

“Đừng giả bộ.”

Quỷ tu giật mình, nó giỏi giả chết, đáng lẽ đối phương không phát hiện ra mới phải.

Búa nện xuống không theo quy luật nào cả.

“Ta chưa nhận được công đức, ngươi giả vờ cái gì?”

Sau khi đập mấy cái, Đỗ Thánh Lan nhìn xuống hầm, đều là người mới chết không lâu, không cứu được nữa. Đỗ Thánh Lan mang theo quỷ tu đã chết thảm bay lên mặt đất rồi vung tay áo cho bùn đất lấp đầy hầm, miễn cưỡng xem như là một ngôi mộ nhỏ.

Quay lại trạch viện của âm vật lúc nãy, Đỗ Thánh Lan thuận tay ném hài cốt quỷ tu: “Còn nữa không?”

Nhìn quỷ tu sắp thành thịt bằm, âm vật há miệng lắc đầu: “Ta chỉ biết một con này thôi.”

Đỗ Thánh Lan vẫn muốn thu thập công đức nên nhanh chóng tung tin ra ngoài, không ít người lén cung cấp địa chỉ của quỷ tu, thậm chí có một con phố ban đêm âm vật không đóng cửa, chuẩn bị trà nóng chờ Đỗ Thánh Lan đi ngang qua.

“Trời lạnh, tráng sĩ mau vào nhà uống một chén làm ấm cơ thể.”

“Bên cạnh Quỷ Kiểm Hoa ở đường số ba có một con quỷ tu, ta nhìn nó chướng mắt rất lâu rồi.”

“Chỗ bia đá màu máu cũng có, thích rút lưỡi người khác nhưng bản thân thì luyên thuyên cả ngày.”

Dường như nhận thấy tình hình không ổn, quỷ tu ở gần đó rời khỏi hang ổ, bắt đầu một vòng chạy trốn mới.

Nghe thấy tiếng di chuyển, Đỗ Thánh Lan từ trong nhà âm vật chạy ra, vung búa vọt vào quỷ triều.

“Chạy mau!” Đây là tiếng lòng lúc này của mỗi con quỷ tu.

Kết quả còn không chạy được ba giây, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tàn ảnh. Tàn ảnh này mỉm cười với quỷ tu đứng ở cuối cùng, sau đó cho một búa.

“Sao ngươi…”

“Làm sao nhanh như vậy đúng không?” Đỗ Thánh Lan nói lên tiếng lòng của quỷ tu trước khi chết, tiếp tục chạy về phía trước.

Trên phố khuya, một tia chớp bôn ba khắp nơi. Tia chớp cứ hễ dừng lại sẽ lập tức biến thành thanh niên vung búa, một búa được đập xuống là tia lửa lập loè, sấm chớp rền vang.

Hình ảnh tàn bạo khiến nam tử âm nhu phụ hồn trên người rắn độc thu hồi tầm mắt. Người này chính là một trong mười hai vị cao tầng mở họp, vốn chỉ xem Đỗ Thánh Lan là một hậu bối thực lực không tệ nên mới được Vương tìm về giả trang Tiểu Âm Khuyển.

Bây giờ đa số người trong cao tầng đều có suy nghĩ…. Đỗ Thánh Lan không phải là con riêng của Vương à?

Bạo ngược như vậy, không có tính người như vậy.

Âm Khuyển không biết mình đang bị người khác hiểu lầm, nó làm lơ hình ảnh trong sương mù, trong lòng nghĩ đến tia chớp trên bầu trời. Thiên Cơ đạo nhân từng nói sẽ có một tia sáng soi rọi Minh Đô, bây giờ Âm Khuyển cực kỳ hoài nghi tia sáng là tia sáng theo nghĩa đen.

Âm Khuyển theo bản năng cảm nhận vị trí của con trai ruột.

Tán cây mặt người đang diễn lại thảm kịch cho sư tử Tuyết Hoa xem. Sư tử Tuyết Hoa nghe xong thì bảo tán cây mặt người canh giữa cửa thành, tạm thời ngăn cản người khả nghi muốn rời thành, nhất là nhân viên tình báo của Thiên Cơ Lâu.

Sau đó sư tử Tuyết Hoa đến con phố gần đó, dùng móng vuốt đạp nát mỗi bộ hài cốt cốt của quỷ tu, phòng ngừa quỷ tu chưa chết hẳn.

Âm Khuyển thu lại tầm mắt, phát hiện nó đã đánh giá thấp Tiểu Âm Khuyển nhát gan. Tiểu Âm Khuyển rất nhát gan, nhát đến mức muốn bảo đảm mỗi sự nguy hiểm đều hoá thành tro.

“Không tệ, ít nhất biết chặn người rời thành, phòng ngừa thân phận bị bại lộ.”

Những người này ra ngoài hẳn sẽ tiết lộ tin tức Tiểu Âm Khuyển là giả, trên bầu trời Minh Đô có rồng.

Binh nhân: “E rằng Tiểu Âm Khuyển làm thế không phải vì chính mình.”

“…..”

Đương nhiên Âm Khuyển biết nhưng nó không muốn thừa nhận, càng không muốn suy nghĩ đứa trẻ này đã học được gì từ Đỗ Thánh Lan.



Là giáo viên đời sống của sư tử Tuyết Hoa, Đỗ Thánh Lan như một đồ tể giải quyết hết quỷ tu trên một con phố.

Hắn lại chạy vào một khu vực khác, giọng điệu dịu dàng dụ dỗ: “Quái vật hai đầu, ngươi đang ở đâu? Ngươi ra đi, ta cam đoan không đập nát đầu ngươi.”

Vì không muốn bại lộ thân phận, Đỗ Thánh Lan từng sống cực kỳ bức bối ở Minh Đô, bây giờ không còn băn khoăn, hắn khôi phục tính tình bình thường.

Trên phố hoang vu tiêu điều, vang vọng lời của hắn: “Mau ra đây –“

Nhiều lần kêu gọi không được đáp lại, nụ cười bên môi Đỗ Thánh Lan biến mất. Hắn đập một búa xuống đất, ngữ điệu âm trầm: “Ta bảo ngươi ra đây, không nghe thấy hả?”

Sau bức tường, hai tên quỷ tu ôm nhau run rẩy.

Quỷ tu cũng không tàn ác như vậy!

Bọn chúng thầm cầu khẩn Đỗ Thánh Lan đi đến khu sương mù dày đặc ở phía tây, đối phương có thể tự do đi lại ở khu vực này là vì hắn đã giết tên cầm móc sắt, quái vật hai đầu cũng bị trọng thương, sau đó mượn uy thiên lôi, ưu tiên giải quyết một số quỷ tu lợi hại, tập kích tiêu diệt từng tên quỷ tu còn lại.

Nhưng lão đại ở khu sương mù phía tây vẫn còn khoẻ mạnh, cam đoan Đỗ Thánh Lan có vào mà không có ra.

Hai tên quỷ tu phát hiện bên kia không còn tiếng động, một con lặng lẽ nhìn trộm từ kẽ gạch, trên phố không có ai, nó vừa thở phào thì mái tóc dài màu đen đột nhiên rũ xuống trước mắt.

Quỷ tu giật mình lui lại.

Thanh niên đang treo ngược trên tường hỏi: “Xin hỏi ngươi có nhìn thấy quái vật hai đầu không?”

Quỷ tu sợ tới mức suýt khóc, nó cùng bạn của nó đồng lòng chỉ về một hướng, chính là khu phía tây, thậm chí bọn chúng đã tưởng tượng ra hình ảnh tên súc sinh này bị phanh thây.

Đỗ Thánh Lan đã đi qua khu phía tây từ trước, cảm nhận được bên trong có hơi thở không dễ đối phó mới quay về khu an toàn: “Hai tên các ngươi lòng dạ ác độc…”

Lời vừa dứt, búa từ trên trời giáng xuống.

Tiếng la thảm thiết vang lên, không đến một khắc, Đỗ Thánh Lan đã siêu độ hết quỷ tu. Hắn đứng giữa phố, không biết con quái vật hai đầu trốn ở đâu rồi.

Sườn núi Tử Hồn.

Bởi vì tin tưởng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất nên quái vật hai đầu không đi xa, lúc trước thừa cơ lôi kiếp hỗn loạn, nó đào cái hố rồi vùi lấp chính mình. Chất lỏng chảy ra từ vết thương của quái vật vốn có tính ăn mòn, một số côn trùng trong lòng đất đi ngang qua đều bị độc chết tại chỗ.

Bây giờ hai cái đầu có cùng một suy nghĩ: Chờ chúng chữa lành vết thương, nhất định phải cho tên kia sống không được, chết cũng không xong.

Nói về thực lực thì quái vật hai đầu cao hơn Đỗ Thánh Lan, lại bị hắn và nam tử cầm móc sắt dùng để chắn sét, sao có thể không phẫn nộ? Nó theo bản năng sờ cổ, đột nhiên nghĩ đến vòng cổ ngón tay người đã không còn thì càng giận hơn.

Cái vòng cổ kia không chỉ là vật trang sức, quái vật hai đầu ép tân lang chém ngón tay tân nương, ép mẹ chém ngón tay con… Mỗi một cái ngón tay đều chứa oán khí vì bị người thân yêu nhất phản bội, bọn chúng có thể dùng những oán khí này tẩm bổ thân thể.

Bây giờ không còn, mất sạch!

Ở xa xa vang lên tiếng ca yếu ớt: “Ăn búa điện của ta, một băm thịt, hai đập xương…”

Quái vật hai đầu hoảng hốt, cảm thấy cái nhịp điệu này nghe quen tai làm sao, hai cái đầu ở dưới lòng đất nhìn nhau, nghĩ đến những lời bọn chúng từng nói với người sống: “Vào sườn núi Tử Hồn của ta, một băm thịt, hai róc xương…

Bóng đêm không thể ngăn cản tầm mắt, hai cái đầu nhìn thấy lửa giận trong mắt nhau.

Thằng chó, không tự sáng tác được sao? Vì sao lại đạo văn của chúng?

Âm thanh ghê tởm kia vẫn tiếp tục vang lên, thậm chí không ngừng đến gần. Trong sương mù dày đặc, Đỗ Thánh Lan cầm búa đi đến. Hắn nghĩ kỹ rồi, cho rằng quỷ tu bị trọng thương khó có thể chạy đến lãnh địa của quỷ tu khác, nếu như không ở mấy con phố gần đó thì có lẽ là khoảng tối dưới chân đèn*, bọn họ vẫn ở gần sườn núi Tử Hồn.

Nghe thấy tiếng bước chân, quái vật hai đầu cố gắng thu liễm hơi thở.

“Ăn búa điện của ta…”

Đỗ Thánh Lan vẫn còn đang hát, hắn viết giai điệu nghe rất êm tai.

Một cái búa đập xuống đất, quái vật hai đầu cũng là quái vật từng trải, nghe thấy tiếng động bất thình lình nhưng vẫn bất động. Đỗ Thánh Lan lấy một túi hạt giống hoa trong nhẫn trữ vật, lúc ở Hợp Hoan Tông hắn cảm thấy rất đẹp, Hà Hiện bèn tặng cho một đống.

Đều là linh thực bình thường, sức sống mạnh mẽ, chu kỳ sinh trưởng ngắn.

Đỗ Thánh Lan vung tay rải hạt giống, vung búa đập mạnh xuống ruộng ở phía trước, vừa đập vừa nói: “Ta muốn sườn núi Tử Hồn nở đầy hoa hạnh phúc.

Tuy miệng ngọt ngào nhưng búa trong tay hắn lại lạnh lùng đập xuống cả đoạn đường.

Con quái vật hai đầu này rất giỏi lẩn trốn, Cố Nhai Mộc không thể phát hiện ngay được, Đỗ Thánh Lan dùng cách thức nguyên thuỷ nhất: Đào sâu ba thước. Âm thanh đầu búa tiếp xúc với mặt đất càng ngày càng gần, quái vật nằm trong lòng đất cảm thấy không ổn, cố gắng suy nghĩ chạy trốn như thế nào.

“Ăn búa điện của ta –“

Quái vật hai đầu cảm nhận được Đỗ Thánh Lan đang đứng phía trên người mình nên chúng trồi lên.

“Hử?” Đỗ Thánh Lan giơ cao búa ngẩn người rồi sau đó mỉm cười: “Một băm thịt!”

Dồn sức đập xuống, điện lưu bao phủ bên ngoài búa có vẻ như đang giương nanh múa vuốt, trong lúc đó Cố Nhai Mộc canh giữ trên không trung.

Sau khi xác định không thể bỏ chạy trên không trung, con quái vật lại chui trở về lòng đất.

Đỗ Thánh Lan vung búa đuổi theo phía sau: “Hai đập xương!”

Búa rơi xuống với tần suất cực kỳ dày đặc, có mấy lần đập trúng đầu con quái vật, bọn chúng đau đớn la làng. Ngân long bay vòng vòng trên bầu trời, con quái vật giống như du long chui lên chui xuống.

Đỗ Thánh Lan theo sát phía sau, thứ hắn tự tin nhất chính là tốc độ, phát hiện tốc độ của quái vật cũng không tệ thì nổi giận: “Một băm thịt!”

Đừng đánh!

“Hai đập xương!”

Đừng hát nữa!

Mây giăng lối ánh trăng, tối nay ở sườn núi Tử Hồn, một búa ngươi chạy ta đuổi.

“Con mẹ mày!” Bị đánh như chuột suốt nửa canh giờ, quái vật hai đầu hoàn toàn nổi giận. Chúng chui lên, quyết định cho dù chết cũng kéo Đỗ Thánh Lan làm đệm lưng.

Đỗ Thánh Lan theo đuổi tốc chiến tốc thắng, nhiều lần nện búa là vì muốn luồng điện và nguyền rủa kết hợp với nhau tốt nhất có thể, thuận tiện thử nghiệm sức mạnh kết hợp cực hạn. Lúc trước đập quỷ tu hắn dùng chín phần nguyền rủa, một phần điện. Cường độ sức mạnh này không có tác dụng với quái vật hai đầu nên hắn bắt đầu thay đổi cách kết hợp, hai phần điện, ba phần điện… Quái vật hai đầu đỡ đòn rất nhanh, dùng bọn chúng luyện tập cực kỳ phù hợp.

Đến khi thi triển bốn phần điện thì Đỗ Thánh Lan bắt đầu thấm mệt, nhưng bởi vì khống chế Nguyên Bảo càng ngày càng thành thạo mà hai mắt hắn hiện đầy hưng phấn.

Tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ chết, quái vật hai đầu vốn đã bị lôi kiếp làm trọng thương, bây giờ trạng thái càng ngày càng tệ. Một cái đầu lập loè ánh mắt ác độc, khi cái đầu còn lại chuẩn bị chui vào lòng đất thì cái đầu ác độc kia cưỡng ép khống chế thân thể nghiêng sang một bên để đối phương bị búa đập trúng.

Cái đầu bị đập lõm cứng đờ gục sang một bên, mang theo oán niệm vô hạn.

Cái đầu còn lại vừa chạy trốn vừa cắn nuốt oán khí, cố gắng khôi phục vết thương chạy trốn, nó vừa mới hít sâu một hơi thì đã giữ chặt yết hầu. Thì ra vừa rồi Cố Nhai Mộc tiện tay ném cái túi rượu, Đỗ Thánh Lan phóng điện đánh nát túi rượu, luồng điện theo hơi nước hoà vào oán khí, nó hít một hơi suýt thì đi tong mệnh quỷ.

Điện chặn trong họng, quái vật hai đầu nói không thành lời, trừng mắt oán hận nhìn Đỗ Thánh Lan đến mức nhãn cầu sắp rơi xuống đất.

“Lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ.” Đỗ Thánh Lan chỉ vào oán khí trong không khí, dùng giọng điệu dạy đời: “Cho ta ăn.”

“A a –“

Chẳng lẽ người đổ rượu lung tung không phải là các ngươi hả!

Lời mắng chửi nghẹn trong họng, quái vật muốn ép luồng điện ra ngoài nhưng luồng điện nhanh hơn một bước phân chia thành hàng ngàn, hàng vạn sợi nhỏ không thể loại bỏ, khi nó vẫn đang vùng vẫy giãy chết thì cây búa màu vàng từ trên trời nện xuống.

“Ta tới độ ngươi.”

Khi giọng Đỗ Thánh Lan vang lên, quái vật hai đầu nghiệp chướng đầy mình bị đập xuống bùn, bên ngoài cây búa không bị nọc độc trong cơ thể nó ăn mòn, cây búa còn lắc lư như con người.

Rất nhiều công đức bay vào người Đỗ Thánh Lan, cộng thêm công đức được tích luỹ lúc trước thành công đưa hắn vào cảnh giới luyện hư trung kỳ, thậm chí còn có khuynh hướng đột phá đến hậu kỳ.

“Quỷ tu là đồ tốt, Minh Đô không dùng nó làm tiền tệ giao dịch với bên ngoài đúng là đáng tiếc.”

Đỗ Thánh Lan than thở.

Tuy quỷ tu có thể chia sẻ thiên kiếp nhưng không phải ai cũng có thể giết quỷ tu nhận công đức như Đỗ Thánh Lan, hơn nữa quỷ tu cũng không dễ đối phó. Nếu không có Hồng Mông Nguyên Bảo thăng cấp, chỉ dựa vào sức của Đỗ Thánh Lan vẫn không thể đối phó với cái tên cầm móc sắt.

“Ta cần củng cố cảnh giới.” Hắn nhìn ngân long trên đầu.

Cố Nhai Mộc hoá thành hình người xuất hiện bên cạnh Đỗ Thánh Lan, bố trí một cái kết giới cho hắn, còn mình thì đi xử lý nhân viên tình báo của Thiên Cơ Lâu. Tuy sư tử Tuyết Hoa nhát gan nhưng Cố Nhai Mộc cố ý để nó ở trên tán cây mặt người, y tin nó sẽ biết nên làm như thế nào.

Quả nhiên là nhân viên tình báo đã bị chặn ở cửa thành, đang bất an chữa thương.

Cố Nhai Mộc nói ngắn gọn: “Lập lời thề, sau đó cút.”

Nhân viên tình báo còn sống chỉ còn hai người, bọn họ rất cảm kích Đỗ Thánh Lan, dù sao lúc đó đối phương cũng không chọn cách giết người diệt khẩu. Không cần Cố Nhai Mộc nói, hai người nhanh chóng lập lời thề Thiên Đạo.

Nhân viên tình báo không biết rằng nếu bọn họ có bất kỳ do dự nào, Cố Nhai Mộc sẽ lập tức lấy mạng bọn họ.

Sau khi bọn họ rời đi, Cố Nhai Mộc quay trở về sườn núi Tử Hồn.

Đỗ Thánh Lan ngồi xếp bằng trên một khoảng đất bằng phẳng, thỉnh thoảng có điện vờn xung quanh. Đến khi hừng đông, hắn mới từ từ mở mắt, phủi bụi trên áo choàng.

“Nếu như có thể giết thêm hai tên quỷ tu cường đại, nói không chừng ta có thể đột phá hợp thể kỳ.”

Đỗ Thánh Lan không phải người tham lam, hắn không biết thứ trong khu sương mù dày đặc phía tây là gì, thực lực như thế nào, nếu qua đó nói không chừng sẽ bỏ mạng vô ích.

“Lát nữa chúng ta đi từ hướng đông, có lẽ còn có vài quỷ tu chưa xử lý.” Đỗ Thánh Lan vừa đi vừa tính toán, hắn ngẩng đầu lên, buồn bực hỏi: “Tại sao tấm bia đá màu máu đổi chỗ rồi?”

Nếu hắn nhớ không lầm thì tấm bia đá ở giữa đường số ba và số bốn.

Đỗ Thánh Lan bị sương mù che mắt, đến gần mới phát hiện đó không phải bia đá nhưng lại rất đồ sộ.

Đỗ Thánh Lan ngửa đầu, nheo mắt nhìn một lúc lâu vẫn không rõ: “Đây là cái gì?”

Hai người nhìn nhau, Cố Nhai Mộc nói: ‘Hình như là ngươi.”

Bọn họ không thể tin được đi một vòng quanh pho tượng cao mười mấy mét, cuối cùng vẫn là Cố Nhai Mộc hỗ trợ đánh tan sương mù mới nhìn thấy toàn cảnh bức tượng khổng lồ: Thanh niên đeo mặt nạ cầm búa sắt đang hơi ngửa đầu, dường như đang nhìn trời cao.

Mặt nạ trên người thanh niên chỉ có màu trắng bạc, từ đầu đến chân đều được phủ một lớp màu vàng. Màu chưa khô hẳn, có thể thấy bức tượng này được làm rất vội vàng.

Mười mấy quỷ tu cụt tay cụt chân đi ra từ sương mù, trên người bọn chúng dính phẩm màu, nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì đồng loạt cúi người: “Cảm tạ thánh nhân dạy ta làm người.”

Khẩu hiệu đều, nhịp to, rõ vang lên trên phố, quỷ tu không biết thân phận ‘thánh nhân trời sinh’ của Đỗ Thánh Lan, ‘thánh nhân’ chỉ là một cách gọi kính trọng của bọn họ.

“…..”

Đỗ Thánh Lan sờ mũi, gượng gạo cầm búa.

Các ngươi làm vậy khiến ta không nỡ ra tay.

Cố Nhai Mộc thản nhiên nói: “Trên người chúng không có nghiệp chướng với con người nhưng cũng không phải thứ tốt lành gì.”

Mấy tên quỷ tu này yếu ớt dễ chết lắm, chỉ có thể nói rằng chúng sống sót trong trận thảm sát đáng sợ tối hôm qua, miễn cưỡng xem như có một chút may mắn.

Sau khi hô khẩu hiệu, quỷ tu dẫn đầu cầm thùng phẩm màu, nó luôn cúi đầu nói: “Sau này chúng quỷ sẽ chuyên tâm thờ phụng pho tượng này, ngày đêm dâng hương cầu an.”

Vừa dứt lời, nó nhìn thấy cây búa trong tay Đỗ Thánh Lan, cơ thể run rẩy rồi đột nhiên ngẩng đầu, cần cổ sắp kéo dài thành một sợi dây thừng, nhưng việc này không ảnh hưởng đến giọng nói của nó: “Cảm tạ thánh nhân!”

Mười mấy quỷ tu đứng phía sau đồng loạt hô to: “Cảm tạ thánh nhân!”

***

Chú thích:

(*Khoảng tối dưới chân đèn: Không biết việc xảy ra ở gần mình).