Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 41: Độ thiên kiếp




Người ta thường nói trong bảy người độ kiếp kỳ, Bùi Cửu Tinh là yếu nhất, nhưng đó cũng chỉ là tương đối mà thôi. Đối với những tu sĩ khác của đại lục Cửu Xuyên, Bùi Cửu Tinh có thể nói là thiên tư tuyệt thế. Nhật Nguyệt lâu chủ bị nhốt ở đại thừa kỳ đã nhiều năm, thiên tư chắc chắn thấp hơn Bùi Cửu Tinh.

Đây cũng là nguyên nhân mấy người Mặc Thương yên tâm để cho gã đột phá. Thêm một tên độ kiếp thực lực tầm thường không ảnh hưởng quá nhiều đến tình thế. Thậm chí bọn họ đã chuẩn bị phương án áp chế Nhật Nguyệt Lâu, nhưng cho dù là Mặc Thương hay Đỗ Thanh Quang tạm thời chưa lộ diện cũng chưa từng hoài nghi đối phương có thể thành cộng độ kiếp.

Nhật Nguyệt lâu chủ dự tính sẽ dẫn tới sáu hoặc bảy tia lôi kiếp.

Mấy người Mặc Thương thì đoán tối đa là sáu tia.

Thế sự vô thường, cuối cùng gã chết trong tia thiên kiếp thứ năm.

“Mặt người, các ngươi có nhìn thấy mặt người không?” Có một đệ tử tông môn lo sợ bất an,

Kế hoạch thăm dò mạch khoáng được phân công cụ thể từng giai đoạn cho từng người, không phải không ai hoài nghi cái chết của con trai Nhật Nguyệt lâu chủ có uẩn khúc, nhưng bởi vì hắn bị hút cạn máu mà chết, những người này luôn lừa mình dối người cho rằng Hợp Hoan Tông đáng tội, thậm chí xem bản thân đang thay trời hành đạo.

Không để ý đến sự kinh ngạc của những người phía dưới, lúc này Mặc Thương mặt lạnh tanh, nhìn sang hai vị trưởng lão Đỗ gia: “Thông báo Đỗ huynh chưa?”

Trưởng lão khó chịu gật đầu.

Đỗ Bắc Vọng bị thương nghiêm trọng, chỉ dựa vào bọn họ căn bản không thể ngăn chặn thương thế, chỉ có thể chờ đợi Đỗ Thanh Quang đến.

Lúc này Đỗ Bắc Vọng ngay cả há miệng cũng khó, hắn nghe thấy một tiếng nức nở vô cùng yếu ớt nên cố gắng quay đầu sang, một vị trưởng bối của Bùi gia đang ngồi xổm bên cạnh Bùi Chi Tước, lắc đầu: “Mị cốt bị phế rồi.”

“Không…” Bùi Chi Tước liều mạng muốn nói cái gì đó.

Nhưng trưởng lão lại thô lỗ nhét đan dược vào miệng nàng, sau đó đi thăm Bùi Cửu Tinh.

Bùi Chi Tước nghiến răng, dường như cảm thấy có người đang nhìn mình. Sau khi phát hiện đó là Đỗ Bắc Vọng, nàng như tóm được một cọng rơm cứu mạng, lặng lẽ rơi lệ. Lúc trước gương mặt xinh đẹp rơi lệ khiến người ta yêu thương, bây giờ một bên mặt như nhánh cây khô héo, thật sự rất khó có thể khiến người khác thương xót.

Đỗ Bắc Vọng khẽ thở dài, âm thầm quay đầu đi.

Trước khi mây đen tan đi, bầu trời đổ mưa lâm râm, máu tươi, bùn đất, ngói…Còn có mấy cái thi thể đan xen, hình ảnh khá là thê thảm.

Mấy thế lực lớn hận, một nhóm đệ tử có tương lai nhất, kẻ thì chết kẻ thì bị thương.

Đỗ Thánh Lan trên bầu trời cũng hận, Nhật Nguyệt lâu chủ rõ ràng do hắn giết mà lại không thể đi sờ thi thể!

Đến bây giờ thân tín của Nhật Nguyệt lâu chủ mới lấy lại tinh thần, la to một tiếng ‘lâu chủ’, chạy tới muốn tiếp tục xác nhận gã sống hay chết.

Luồng điện trong thi thể vẫn chưa hoàn toàn tản đi, lồ.ng ngực Nhật Nguyệt lâu chủ vẫn còn phập phồng nhưng hai mắt trợn trừng, nửa cái đầu lõm xuống, trong đồng tử dường như vẫn còn phản chiếu một gương mặt người mờ ảo.

Thân tín đột nhiên nhìn thấy gương mặt kia, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

Chẳng mấy chốc Đỗ Thanh Quang sẽ đến, Đỗ Thánh Lan không dám ở lâu, theo tầng mây bay ra bên ngoài. Sau khi hoàn toàn rời khỏi địa bàn Hợp Hoan Tông, Đỗ Thánh Lan mới khẽ thở phào, nhìn thấy mấy tu sĩ mặc y phục da trăn đứng cách đó không xa.

Hắn biết tông môn này, là của bắc vực.

Đỗ Thánh Lan theo mây hạ xuống, phóng thần thức nghe được vài ba câu. Đại khái là những người này đang lo lắng số lượng lôi kiếp khổng lồ như vậy, có phải nam vực sắp quật khởi hay không?

Một mạch bay về phía trước, Đỗ Thánh Lan đều nghe người khác bàn tán tương tự như vậy.

Cố Nhai Mộc đâu?

Đỗ Thánh Lan cho rằng y sẽ ở gần đó xem náo nhiệt, nhưng bay được một đoạn rất xa vẫn không thấy người đâu.

Thôn trấn không lớn, được xây dựng theo kiểu một đường thẳng, Cố Nhai Mộc không có khả năng ở lại khách điếm, Đỗ Thánh Lan quyết định bay xa hơn một chút.

Xa xa là bờ tường rào ngói đỏ, một bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra.

Trong viện, sau khi Cố Nhai Mộc đi ra, trụ trì như trốn ôn thần nhanh chóng đóng cửa miếu.

Đỗ Thánh Lan thở dài, đánh lâu như vậy, so với những thiên lôi khác thì hắn hoàn toàn là sinh vật sống, khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi. Hắn nhắm mắt nhanh chóng hạ xuống, vốn là chuẩn bị rơi xuống đất sẽ hoá hình, ai ngờ ở giữa không trung bị người ta đón lấy.

Đỗ Thánh Lan vừa mở mắt thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, Đỗ Thánh Lan theo bản năng lui về phía sau.

“Ngươi làm gì vậy?”

Cố Nhai Mộc: “Phía dưới là sông.”

Đỗ Thánh Lan cúi đầu nhìn.

Vào mùa đông, nhiệt độ xung quanh địa bàn Hợp Hoan Tông không xuống quá thấp, không đủ làm sông đóng băng, nước sông lạnh lẽo phía dưới đang chậm rãi di động.

Vòng qua con sông, Đỗ Thánh Lan tìm một mảnh đất trống hoá thành hình người.

Thấy Đỗ Thánh Lan đã bớt buồn bực, Cố Nhai Mộc mỉm cười hỏi: “Rất thuận lợi?”

Đỗ Thánh Lan hớn hở nói: “Ngươi không nhìn thấy bọn họ săn sóc cỡ nào đâu, còn tự giác chia nhóm nữa.”

Một lần độ kiếp ba nhóm, có thể xem như giúp hắn phát huy hoàn toàn sức mạnh.

“Đáng tiếc lão tặc Bùi Cửu Tinh nhát gan quá, cưỡng ép tự hạ cảnh giới.”

Cố Nhai Mộc: “Bổn nguyên bị thương, sau này mỗi ngày nhìn thấy tu vi hạ xuống, đây mới là sự tra tấn đáng sợ nhất.”

Đỗ Thánh Lan đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiêng người nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, nếu lần này ta thuận lợi đột phá sẽ có thể giúp ngươi trị thương.”

Cố Nhai Mộc không tạo áp lực cho Đỗ Thánh Lan, khoát tay nói: “Không vội.”

Y lĩnh hội vách đá trong thánh địa Bùi gia cũng phần nào làm giảm tốc độ suy bại thân thể.



Mặt người, lôi kiếp đột nhiên mạnh lên, giai thoại độ kiếp khổng lồ biến thành một tấn bi kịch.

Ngay lập tức,  tin tức này lan nhanh khắp nam vực.

Thiên Cơ Lâu nghe ngóng tin tức trước tiên, nhưng tình thế ngày đó quá thảm thiết, hết người này đến người khác xảy ra vấn đề, rất nhiều thế lực vội vàng đi cứu người, sau đó nghĩ lại khó tránh khỏi đã quên rất nhiều chi tiết cực kỳ quan trọng.

Vì muốn nghe được nhiều tin tức hơn, hai ngày nay Đỗ Thánh Lan luôn túc trực ở quán rượu.

“Có khi nào bởi vì độ kiếp tập thể không?” Trước kia rất ít khi nghe nói có độ kiếp tập thể như thế này.

“Ta đoán là không. Nghe nói Nhật Nguyệt lâu chủ một mình độ kiếp, dù sao cũng không thể giải thích vì sao lôi kiếp biến thành mặt người.”

“Lúc nha đầu Bùi gia được cứu về thì hình như cũng có nói trong lôi kiếp có một cái tay tát nàng ta hai cái.”

“Khụ khụ…” Đỗ Thánh Lan suýt chút nữa bị sặc, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Cố Nhai Mộc thì lầm bầm: “Chỉ đánh hai cái vào gáy.”

Có người uống rượu đến vui vẻ, đập nát bình rượu, mặt mày đỏ bừng nói: “Đâu chỉ như thế, Thiên Cơ Lâu còn nói khuôn mặt kia giống hệt người con trai chết thảm của Nhật Nguyệt lâu chủ!”

Mọi người lập tức nghĩ đến tin đồn mấy hôm trước, đa số các tu sĩ trong quán rượu đều xao nhãng tu luyện, đắm chìm trong hưởng thụ, vui vẻ tưởng tượng cho dù nó có hợp lý hay không: “Nói không chừng là oan hồn của con trai lão trở về lấy mạng.”

Đồng bạn vội vàng tóm chặt tên say rượu: “Chớ nói lung tung.” Sau đó hắn lại nói: “Đỗ Thanh Quang vẫn đang sống tốt, không lý nào Nhật Nguyệt lâu chủ bị trừng phạt.”

Dù sao thì đó cũng chỉ là suy đoán, còn chuyện trước là cha ruột ép chết con trai ở cấm địa dưới sự chứng kiến của hàng trăm người.

Lần này Đỗ Thánh Lan hoàn toàn bị sặc rượu, Đỗ Thanh Quang từ khi nào đã trở thành tiêu chuẩn nghề nghiệp rồi?

Hai người rời khỏi quán rượu, Cố Nhai Mộc nhìn hắn: “Người nên đánh thì phải đánh, bây giờ xem ngươi bảo vệ thân phận thánh nhân trời sinh như thế nào.”

Trước khi bị Đỗ Thanh Quang phát hiện, Đỗ Thánh Lan phải bảo vệ được thân phận này mới có thể bảo đảm an toàn cho hành động sau này.

Đỗ Thánh Lan hỏi: “Ngươi có đề nghị gì không?”

Cố Nhai Mộc nói sâu xa: “Cầu thần bái phật.”

Đỗ Thánh Lan khẽ đảo mắt, mỉm cười nghe theo Cố Nhai Mộc: “Chia thành ba bước thì thế nào?”

Cố Nhai Mộc dừng bước lắng nghe, nhướn mày nói một tiếng ‘không tệ’.



Giai thoại tập thể độ kiếp biến thành chuyện cười nhưng tu sĩ bắc vực thì không cười nổi.

Thiên kiếp xảy ra vấn đề ảnh hưởng đến tu sĩ cả đại lục. Có quá nhiều vết xe đổ nên gần đây không ai dám độ kiếp. Các thế lực lớn hao tâm tổn sức chiếm được ma khoáng lại hoàn toàn không dám đến gần, chỉ sợ bất cẩn sẽ đột phá.

Mặc Thương: “Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.”

Có người độ kiếp mới có thể phát hiện thiên lôi đã xảy ra vấn đề gì.

Trưởng lão học cung cười khẩy: “Ai đi độ? Lần này học cung ta thiệt hại không ít đệ tử tinh anh, dù sao cũng không thể tiếp tục để học viên đi chịu chết.”

Mặc Thương nhíu mày nhìn Đỗ Thanh Quang mấy ngày gần đây mới đến, ông ta ngẩng đầu nhìn trời, sau một lúc mới đáp lại ánh mắt xin ý kiến của đối phương, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Tìm mấy tên tu sĩ sắp đột phá rất khó à?”

Mọi người đều đồng loạt im lặng.

Lòng người ích kỷ, bọn họ đương nhiên không muốn hy sinh đệ tử trong tông môn, thật ra trong lòng mọi người đã có dự tính, chỉ là không muốn bị người khác xem là kẻ xấu thôi.

Trưởng lão học cung mượn một lý do: “Gần đây thiên lôi quỷ dị, hay là tìm một tiểu bối độ kiếp, chúng ta liên thủ hộ đạo cho hắn.” Trưởng lão dừng lại một chút mới nói tiếp: “Hiện tại đứa nhỏ Bắc Vọng thế nào rồi?”

Tốt xấu gì Đỗ Bắc Vọng cũng là thiên kiêu của học cung Thiên Thánh, thừa kế phân thân pháp của Hàn Nguyệt tôn giả, nếu phải bỏ mạng thì cũng phải để lại truyền thừa.

Đỗ Thanh Quang nói: “Xem tạo hoá của nó.”

Lúc ông ta đến, tình trạng của Đỗ Bắc Vọng đã rất tệ, tuy ông ta đã giúp hắn dọn sạch luồng điện tán loạn trong kinh mạch nhưng để lại nội thương vĩnh viễn, nếu không có kỳ ngộ gì thì tương lai tu đạo sẽ rất khó khăn.

Bây giờ Nhật Nguyệt Lâu như rắn mất đầu, chỉ có thể dựa vào Mặc gia sống thoi thóp.

Mặc Thương bảo bọn họ đi bắt một vài tu sĩ sắp đột phá, nhưng một tu sĩ vì muốn sống mà tự phế cảnh giới tại chỗ, hai tu sĩ khác thì cho rằng mình bị bắt đi tất nhiên sẽ chết, sắp độ kiếp thì đột nhiên sinh ra tâm ma, bị kẹt ở bình cảnh.

Người Nhật Nguyệt Lâu cũng rất bất đắc dĩ nói: “Cho dù tìm được một người có thể dẫn đến lôi kiếp, với tâm tính như thế này thì e rằng ngay cả ba lượt thiên kiếp đầu tiên cũng đỡ không nổi.”

Không chỉ có bọn họ, cả đại lục Cửu Xuyên đều đang lâm vào tình trạng quái lạ. Tu sĩ tạm thời ngừng tu luyện, có người yêu đương, có người trông ngóng người khác độ kiếp, ai cũng không muốn làm người tiên phong. Là tổ chức tình báo hạng nhất, Thiên Cơ Lâu đặt sự chú ý đến vùng biển Vô Tận, không tiếc đưa ra rất nhiều thiên tài địa bảo, muốn tìm được đáp án từ quá trình yêu thú đột phá.

Đáng tiếc là lần này chuyện lôi kiếp huyên náo quá lớn, yêu thú hiếu chiến chứ không phải đồ ngu, không thèm nhìn thiên tài địa bảo, con nào về ổ con nấy.

Ngày xưa vùng biển Vô Tận đáng sợ nhất, bây giờ trời yên biển lặng đến mức có thể di du lịch.

Khi áp lực sắp dồn nén đến cực hạn thì bên ngoài Nhân Nghĩa Đường treo một tấm bảng.

“Ta, thánh nhân trời sinh, sắp độ kiếp

Bây giờ bán đấu giá vị trí quan sát, không có giá khởi điểm.

Cần gấp: Một mảnh đất để mở rộng tín đồ.

Một số tin tức cơ mật thú vị.

Ai đáp ứng được một trong hai điều kiện, có thể đến thương hội Hắc Thuỷ đăng ký.”

Tổng quản sự của thương hội Hắc Thuỷ luôn rầu rĩ về vật phẩm đấu giá đỉnh cấp, Đỗ Thánh Lan cũng cần người hỗ trợ sàng lọc tin tức, khi thương hội Hắc Thuỷ hứa hẹn không thu tiền lời thì hai bên đồng ý hợp tác.

“Đúng là buồn cười.” Có một tu sĩ mắng: “Nào có bán đấu giá hoang đường như thế, cùng lắm thì khi độ kiếp chúng ta đứng xa xem là được.”

Có không ít người suy nghĩ như thế, bọn họ vây xung quanh Nhân Nghĩa Đường như chắc chắn rằng thánh nhân trời sinh sẽ không có cách gì.

Nhưng rất nhanh sau đó thương hội Hắc Thuỷ lại thả ra tin tức thứ hai: Vì không muốn bị quấy rầy, thánh nhân trời sinh đang bế quan ở một nơi bí mật.

Ngụ ý rằng muốn xem độ kiếp phải ngoan ngoãn giao ‘phí vào cửa’.

Động thái của Đỗ Thánh Lan khiến một số người nảy ra ý tưởng và cố bắt chước làm theo, chỉ cần có đủ lợi ích thì không có gì mà không dám, rất nhiều người đều có kẻ thù, thậm chí còn ban bố huyền thưởng lệnh.

Lúc này Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đang đứng trên một ngọn núi tuyết.

Bản thân mặt nạ mặt xanh nanh vàng của Cố Nhai Mộc đã là pháp khí, lúc nào cũng có tin tức truyền đến.

“Bên ngoài đang có một làn sóng ‘bán vé’.”

Đỗ Thánh Lan lơ đãng: “Không ai có thể cướp mối làm ăn của ta.”

Đầu tiên là hắn độ hoá thần kiếp, cùng một cảnh giới lôi kiếp với nhóm đầu tiên bị sét đánh; thứ hai là hắn vừa có mị cốt vừa là thánh nhân, không thể so sánh với một số tu sĩ đã là đèn sắp cạn dầu. Trong những người độ kiếp, hắn có giá trị tham khảo lớn nhất.

Bây giờ những người bán vé, đa số đều là các tu sĩ tương lại mịt mờ đã chuẩn bị chịu chết, sao có thể so với một thanh niên tiền đồ sáng lạn, đạo tâm kiên định.

Như Đỗ Thánh Lan dự tính, tuy rằng bọn họ mắng nhiếc hành vi này nhưng cũng có không ít người tự động liên hệ với thương hội Hắc Thuỷ.

Đây chính là hiệu quả Đỗ Thánh Lan muốn.

Điện chủ Tuyệt Sát Điện là người Bùi gia, ấn tượng của người khác về thánh nhân trời sinh vẫn là thánh nhân sống dưới sự che chở của điện chủ Tuyệt Sát Điện, cho nên Đỗ Thanh Quang nhất định sẽ hoài nghi việc này có Bùi gia ở sau lưng điều khiển.

Ngay cả đám người Mặc Thương không biết nội tình cũng cảm thấy thánh nhân trời sinh nhắc đến mảnh đất rất có thể là địa bàn Hợp Hoan Tông.

“Học cung ta đã đề xuất một khu vực có thể tạo ra Côi Thuỷ, đến nay vẫn chưa nhận được hồi âm.” Trưởng lão học cung Thiên Thánh cười nhạt: “Sợ rằng Tuyệt Sát Điện đã biết ma khoáng, muốn cướp đi mà chẳng tốn công.”

Bọn họ mất nhiều năm mới tìm được ma khoáng, sao có thể hai tay dâng cho người khác?

Vẻ mặt trưởng lão vặn vẹo, ma khoáng ở dưới chân nhưng bây giờ không ai dám tu luyện. Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Đúng lúc này, người Nhật Nguyệt Lâu mang theo tin tức quay về: Thương hội Hắc Thuỷ bán được một chỗ.

“Là người thành Tự Do.”

Thành Tự do là nơi linh khí cằn cỗi nhất, không có đất để bán, chắc chắn là bán tin tức.

“Khốn kiếp…” Không biết là thế lực nào chửi thề.

Chẳng lẽ là bán tin tức của mình sao? Tất nhiên là của người khác.

Ai mà không làm chút chuyện xấu chứ, bí mật của tiểu gia tộc bình thường Tuyệt Sát Điện sẽ không quan tâm, nói trắng ra là đối phương giả vờ rửa tay gác kiếm, có lẽ Tuyệt Sát Điện muốn thông qua mấy tin tức này để lừa đảo đại gia tộc bọn họ.

Mặc Thương đột nhiên bóp cổ người báo tin, ánh mắt âm u: “Chẳng phải hai người các ngươi cùng đi sao?”

Hai tên thân tín của Nhật Nguyệt lâu chủ, chỉ có một người trở về.

“Hắn, hắn nói… Tiện đường sắp xếp chút chuyện trong lâu…”

Lời còn chưa dứt, người này đã gục đầu sang một bên chứng tỏ đã chết.

Mặc Thương làm việc im hơi lặng tiếng, có sự trầm ổn đặc biệt của kiếm tu nhưng bây giờ sát ý khắp người gần như không thể che giấu.

Vị thân tín biến mất của Nhật Nguyệt lâu chủ đang chạy về phía Trảm Nguyệt Sơn. Trảm Nguyệt Sơn không thân thiết với đại gia tộc, lại thuộc bắc vực, chuyện địa mạch đương nhiên là không nhúng tay vào.

Thân tín của Nhật Nguyệt lâu chủ tuyên bố rằng mình biết bí mật của Mặc gia, có thể cho Trảm Nguyệt Sơn cầm đi trao đổi với thương hội Hắc Thuỷ.

Vì tránh địa điểm độ kiếp bị tiết lộ, trước khi độ kiếp ba ngày, thương hội Hắc Thuỷ mới công bố địa điểm, đồng thời người lấy được vị trí quan sát phải lập lời thề nghiêm khắc. Thân tín của Nhật Nguyệt lâu chủ sợ đến thương hội sẽ bị người Mặc gia phát hiện truy sát nên chạy thẳng đến Trảm Nguyệt Sơn.

Trên núi tuyết mênh mông.

Một bóng người sừng sững trên đỉnh núi tuyết. Ở xa xa, tiếng lục lạc vui tai phá vỡ khung cảnh hoang vắng. Sư tử Tuyết Hoa chạy nhanh lên núi, đến khi dừng lại thì một cánh tay trắng trẻo sạch sẽ vén rèm xe, Bùi Huỳnh từ trong xe thú bước xuống.

“Ta đã làm theo sắp xếp của ngươi, Vô Khả Vi đã âm thầm giải quyết mấy tên truy sát của Mặc gia, bảo đảm thân tín của Nhật Nguyệt Lâu sống sót đến Trảm Nguyệt Sơn.”

Đỗ Thánh Lan xoay người, mái tóc đen nhánh phủ đầy bông tuyết. Sư tử Tuyết Hoa hoá thành hình thái nguỵ trang, chui vào ống tay áo rộng thùng thình của hắn để tránh gió.

Bùi Huỳnh nhíu mày: “Nếu ngươi muốn tìm hiểu bí mật của Mặc gia, vì sao không bắt hắn về?”

“Chuyện dơ bẩn, đương nhiên là càng nhiều người chết càng tốt.” Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Trúc Mặc sẽ bảo vệ ‘nhân chứng’ an toàn.”

Kiếm linh có thể ăn kiếm chiêu, thậm chí ăn nhiều còn có thể phá giải kiếm chiêu. Đều là kiếm tu, Mặc gia nắm giữ tà thuật dùng người sống phong ấn kiếm linh, Trúc Mặc sao có thể để bọn họ tiếp tục phát triển.

Ngày đổ tuyết lớn đi đón người, lại chạy một đoạn đường dài nên sư tử Tuyết Hoa mệt lử, lúc trở về Bùi Huỳnh tự ngự kiếm. Trước khi rời đi, nàng tò mò hỏi: “Thành chủ thành Tự Do bán tin tức gì thế?”

Mỗi ngày thương hội Hắc Thuỷ đưa đến vô số tin tức đều không rõ ràng, ví dụ như ta biết bí mật nhà X, ta phát hiện một cây dược liệu X.

Đỗ Thánh Lan cảm thấy hứng thú thì thương hội Hắc Thuỷ mới làm trung gian giới thiệu, nghe ngóng tin tức kỹ càng.

“Có liên quan đến thời đại hoàng kim.”

Thành chủ thành Tự Do giỏi dùng độc, nghe nói một nửa dòng máu của gã đến từ sinh vật hắc ám thần bí nào đó dưới lòng đất. Thực ra đây chỉ là cách nói giữ thể diện, trước đây tà ma hoành hành, có tà ma nguỵ trang thành tu sĩ nhân loại lừa nữ tu sinh ra huyết mạch nửa người nửa ma.

Sau này tà ma bị tiêu diệt, thu xếp những đứa trẻ này như thế nào lại trở thành vấn đề. Đa số mọi người muốn nhổ cỏ tận gốc, thực tế thì bọn họ đã làm như vậy, những người mất đi người thân trong chiến tranh căm thù tà ma đến tận xương tuỷ. Đương nhiên cũng có một số người cho rằng trẻ con vô tội, động lòng trắc ẩn thu nhận những đứa trẻ nửa người nửa ma này.

Độc tố là thiên phú rõ ràng nhất của huyết mạch tà ma, tổ tiên của thành chủ thành Tự Do là một tu sĩ nửa người nửa ma. Chuyện này là bí mật được cả đại lục Cửu Xuyên công nhận, chỉ là thời gian qua lâu, không ai truy cứu mà thôi.

Thế hệ này nối tiếp thế hệ khác, đến nay tu sĩ đã không còn thù hận thấu xương như trước kia nữa.

“Trước khi chết, tổ tiên của thành chủ thành Tự Do để lại một viên lưu ảnh thạch, trong đó nhiều lần nhắc đến Phạn Hải tôn giả và thời đại hoàng kim.”

Phạn Hải tôn giả là người cùng một thời đại với đệ nhị tổ Hợp Hoan Tông, có rất ít ghi chép liên quan đến Phạn Hải tôn giả, ngay cả thành chủ thành Tự Do cũng không biết tại sao tổ tiên lại nhấn mạnh cái tên này. Ban đầu thành chủ chỉ thử đại một lần, không ngờ tin tức này lại thật sự đả động thánh nhân trời sinh.

Bùi Huỳnh không tiếp tục hỏi nữa, Đỗ Thánh Lan chỉ nói đến đây chứng tỏ chuyện này vẫn đang được điều tra.

Lúc nàng rời đi, Cố Nhai Mộc đúng lúc đi đến, Bùi Huỳnh không nhịn được quay lại nhìn một cái, hai người sóng vai trên đỉnh núi, Cố Nhai Mộc cầm ô nghiêng về phía Đỗ Thánh Lan, hình ảnh khá là ấm áp.

Bông tuyết bay đến bị tán dù cản lại, ‘sương’ trên tóc Đỗ Thánh Lan tan ra để lộ màu tóc đen nguyên bản.

Không biết trôi qua bao lâu, Đỗ Thánh Lan mấp máy môi, giọng nói lạnh lẽo không hoà cùng băng tuyết: “Bọn họ muốn cắn chặt miếng thịt Hợp Hoan Tông, đến chết cũng không nhả.”

Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói: “Như trong dự tính.”

Rõ ràng các thế lực lớn không thể giao ra Hợp Hoan Tông chỉ vì xem người khác độ kiếp, nhưng nghe được tin tức đó Đỗ Thánh Lan vẫn thở dài.

Xa xa có một con hùng ưng bay qua, chộp lấy con mồi trên mặt đất, xé một miếng thịt lớn, máu nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng. Cố Nhai Mộc bình tĩnh nhìn cảnh này, chậm rãi nói: “Để bọn họ chó cắn chó chẳng phải thú vị hơn sao?”



Hợp Hoan Tông.

Không để ý đến người bị Mặc Thương bẻ gãy cổ, Bàn Thiên Hạc cười híp mắt: “Mặc huynh cần gì phải giận như vậy?” Sau đó gã đổi chủ đề: “Nếu tất cả mọi người đều kiên trì không nhượng lại ma khoáng, ta hy vọng các vị nói được làm được, đừng đâm sau lưng người khác.”

Trưởng lão học cung cười khẩy: “Đương nhiên, mà trên thực tế học cung ta cũng không biết bí mật của các vị.”

“Bùi gia ta cũng thế.” Đại trưởng lão Bùi gia cười ha hả nhấn mạnh Đỗ gia và Bùi gia là quan hệ thông gia: “Tình như thủ túc sao có thể tương tàn.”

Đại trưởng lão nói chuyện nhưng trong lòng đang chửi rủa Bùi Mộc Hàn, đối với người trong tộc mà Bùi Mộc Hàn cứ giữ khư khư địa điểm thánh nhân trời sinh độ kiếp.

Đỗ Thanh Quang nhìn lướt qua nụ cười dối trá trên khuôn mặt đại trưởng lão, dường như đang phán đoán có mấy phần giả vờ. Điện chủ Tuyệt Sát Điện là người nhà họ Bùi, Bùi gia thật sự không biết địa điểm độ kiếp?

Mặc Thương bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Đừng quên quản giáo thuộc hạ.”

Đây không phải việc chỉ cần lập lời thề là có thể giải quyết, bản thân mình không làm nhưng khó đảm bảo đám thuộc hạ tự cho là thông minh đi làm việc.

Bàn Thiên Hạc gật đầu: “Áp chế đến trình độ nhất định, không muốn đột phá cũng phải đột phá. Chỉ là thánh nhân trời sinh độ kiếp thôi, không đáng để chúng ta tự mình đi một chuyến.”

Sau khi hứa miệng cam đoan, cuối cùng chủ đề này cũng kết thúc.

Qua một ngày, danh ngạch của thương hội Hắc Thuỷ bỗng nhiên giảm đi hai cái.

Bàn Thiên Hạc đứng ngồi không yên, hai vị trí này không được công bố là của thế lực nào, rõ ràng người mua cố ý muốn giấu, có phải là học cung Thiên Thánh không nhỉ?

Đám cáo già kia luôn miệng nói cái gì cũng không biết nhưng Bàn Thiên Hạc biết mấy chục năm trước, có người muốn bày tỏ lòng trung thành với học cung Thiên Thánh, lấy được truyền thừa mà chủ động bán bí mật gia tộc.

Bàn Thiên Hạc đi tới đi lui, sắc mặt nặng nề. Ma khoáng của Hợp Hoan Tông không thể dùng, bọn họ chỉ có thể cho người canh giữ, gần đây ai về lãnh địa người nấy, ai biết sau khi trở về những người này sẽ làm gì.

Thoáng cái đã ba ngày trôi qua. Ban đêm, có người gõ cửa nhỏ Bàn gia.

Người đến mặc hắc bào, chỉ là một người bình thường nhưng lại được Bàn Thiên Hạc đích thân tiếp đón.

“Mong ngài thứ lỗi.” Người mặc hắc bào cung kính cúi người: “Ngài phải tuân theo quy củ.”

Bàn Thiên Hạc bình tĩnh lập lời thề, tỏ vẻ sẽ không tiết lộ địa điểm giao dịch, chỉ một mình gã đến.

Người mặc hắc bào hai tay dâng lên một phong thư.

Bàn Thiên Hạc mở ra, bốn chữ lớn đập vào mắt: Núi tuyết cực địa.



Núi tuyết cực địa nằm ở cực bắc.

Hiện tại Đỗ Thánh Lan đang đeo mặt nạ do chính tay Cố Nhai Mộc rèn, để phòng ngừa pháp khí bình thường bị hư hại trong lôi kiếp, để lộ khuôn mặt thật. Lúc này hắn đang đứng trên đỉnh núi tuyết cao nhất, lạnh lùng nhìn xa xa.

Xung quanh núi tuyết bố trí vô số trận pháp, cho dù là thuấn di xé rách không gian cũng rất khó thi triển ở nơi này.

Bàn Thiên Hạc là người đầu tiên đến, trên lá thư công bố địa điểm còn bổ sung thêm một hàng chữ nhỏ: Đề nghị lựa chọn đỉnh Tiên Nữ để quan sát, tầm nhìn tốt hơn.

Núi tuyết cực địa nối dài vô tận, mỗi ngọn núi đều có tên riêng.

Bàn Thiên Hạc bay lên đỉnh Tiên Nữ, phát hiện đỉnh núi này rất thích hợp quan sát.

Đến sớm mới có lợi, trong lúc gã đang nghĩ có nên rào lại, đuổi những người khác đến ngọn núi khác hay không thì đằng sau đột nhiên có một hơi thở đến gần, gã xoay người lại —

“Bàn huynh?”

“Từ huynh?”

Vị lão giả họ Từ chính là trưởng lão học cung Thiên Thánh, bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời, sau đó vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Không bao lâu sau, Mặc Thương cũng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Tiên Nữ. Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì lại có một người quen đi đến.

Đỗ Thanh Quang thanh y trường kiếm, xuất hiện trong gió tuyết đầy trời.

Hai vị trưởng lão Bùi gia theo sát phía sau.

Từng bóng dáng quen thuộc lần lượt đến, ngay lúc kiếp vân bắt đầu hội tụ trên trời, gió lạnh trên đỉnh núi tuyết gào thét, tiếng mưa đá, pha lê rơi xuống đất vang lên, không hiểu sao lại cảm thấy như mỉa mai.

Bàn Thiên Hạc nhìn một lượt, thầm nói: “Đúng là… Không thiếu một ai.”

Chẳng phải đã đồng ý là không ai đến mà?