Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 37: Ngòi nổ




Trong Nhân Nghĩa Đường.

Nhờ Đỗ Thánh Lan cố ý rắc phấn vàng lên bảng hiệu, bảng hiệu Nhân Nghĩa Đường sáng lấp lánh trong bóng đêm.

Lấy Cố Nhai Mộc làm gương, những người khác mỗi người ngồi một bên như tượng gỗ, thậm chí có người đến bây giờ vẫn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Huynh đệ Du gia cùng nhìn sang Cố Nhai Mộc, khi Du Song chuẩn bị hỏi thì Cố Nhai Mộc lên tiếng: “Giải tán đi.”

“…..”

Ngoại trừ Bùi Huỳnh đoán được một chút nội tình, những người còn lại đều là ngơ ngác đến, ngơ ngác đi. Mọi người đã đi hết, không cần đèn nữa, Cố Nhai Mộc nhìn giá cắm nến tạm thời: “Ngươi cũng đi đi.”

Sư tử Tuyết Hoa như được đại xá, cong đuôi chạy về ổ đi ngủ.

Cố Nhai Mộc một mình ngồi ở đó.

Y ngồi ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu Đỗ Thánh Lan đang định làm gì, rốt cuộc có đến sườn núi Hung Nha hay không, theo lão hồ ly phán đoán thì chuyện này không bình thường. Cố Nhai Mộc mở túi rượu, phát hiện rượu ngon bên trong đã sớm cạn sạch không còn một giọt. Y lắc đầu, cúi đầu than thở: “Quan tâm… Sẽ bị loạn sao?”



Đỗ Thánh Lan nhận được câu trả lời nhanh chóng chạy về. Đến khi sao mai lập lòe ở đường chân trời thì hắn mới nhìn thấy bảng hiệu Nhân Nghĩa Đường xa xa.

Đỗ Thánh Lan bước vào cửa, tiện tay cởi áo choàng như một khách tha phương phong trần mệt mỏi. Kết quả vừa vào cửa chỉ nhìn thấy Bùi Huỳnh, hoàn toàn không thấy bóng dáng Cố Nhai Mộc đâu.

Bùi Huỳnh như biết hắn đang tìm ai: “Hắn nói hắn đi ngủ.”

Trên thực tế thì vừa rồi Cố Nhai Mộc vẫn còn ngồi trong viện, đen mặt đút đồ ăn cho tiểu yêu thú Đỗ Thánh Lan nhặt về. Y đang đút đồ ăn thì như cảm nhận được gì đó, vứt thức ăn đi về phòng.

“Nói với hắn ta hơi mệt, đi ngủ một lát.” Cố Nhai Mộc vừa đóng cửa vừa nói.

Bùi Huỳnh nhìn hành vi kỳ cục của y mà cạn lời. Lúc trước, tuy hành vi Cố Nhai Mộc muốn lừa Đỗ Thánh Lan về nhà hơi hoang đường nhưng xuất phát từ lòng tốt, sao không thể bình tĩnh đối mặt?

Đỗ Thánh Lan cũng không hiểu.

Hắn chưa từng được người khác quan tâm như vậy, trải nghiệm cảm giác mới lạ này cũng không tệ lắm.

Lúc đó Cố Nhai Mộc biến mất rất vội vàng, cửa phòng không khóa, sau một tiếng đóng cửa thật mạnh thì cửa dội ngược ra. Đỗ Thánh Lan đứng bên ngoài gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời, hắn hơi do dự đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không thấy bóng người, nhưng cái chăn trên giường hầu như chưa được dùng lại được trải ra.

Đỗ Thánh Lan đi tới, lúc đứng bên cạnh giường mới chậm rãi nói: “Ta và Thiên Cơ đạo nhân nói chuyện với nhau, Thiên Cơ đạo nhân đề nghị ta không đi xa.”

Không ai lên tiếng trả lời, Đỗ Thánh Lan lịch sự hỏi một câu: “Ngươi có đang nghe không?”

Vẫn không có ai đáp lời, Đỗ Thánh Lan đột nhiên cúi người vén chăn, một con ngân long xuất hiện trước tầm mắt.

Đỗ Thánh Lan: “…..”

Không thể không nói, hình ảnh này thật sự khá hài hước.

“Ngươi khó chịu cái gì?” Hắn ngồi xổm xuống hỏi.

Ngân long nói chuyện mang theo khí lạnh: “Phán đoán sai lầm, bổn tôn tự kiểm điểm.”

Y phải sớm đoán được Đỗ Thánh Lan đi tìm Thiên Cơ đạo nhân.

Nhìn thấy ngân long vẫn nằm lì trên giường, Đỗ Thánh Lan vươn ngón trỏ ra chọt một cái. Trong nháy mắt, ngân long cứng đuôi, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.

Đỗ Thánh Lan không nhịn được phì cười: “Long tính vốn dâm đâu?”

Tùy tiện chọt vảy một cái, phản ứng lớn quá chừng.

Cố Nhai Mộc tới sát mép giường thì đột nhiên biến thành hình người, một hơi thở cường đại lao thẳng tới trước mắt. Khoảng cách quá gần, lần này đến phiên Đỗ Thánh Lan né tránh, ngồi dậy lui về sau nửa bước.

Lúc này Cố Nhai Mộc đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, tóc dài hơi rối xõa trên vai, toàn thân tràn ngập khí thế người lạ chớ gần: “Hiếm khi lão hồ ly kia bằng lòng tỏ thái độ.”

Quả nhiên là lợi ích động lòng người, ai có lợi Thiên Cơ đạo nhân sẽ đứng về phía người đó.

Đỗ Thánh Lan quay lại chuyện chính: “Ta và Trường Ninh thúc đã nhiều năm không gặp, không biết bọn họ diễn trò nhằm mục đích gì.”

Cố Nhai Mộc cười khẩy: “Không phải là người của cha ngươi, là người mẹ ngươi phái tới.”

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra.

Cố Nhai Mộc  nói rõ: “Lần xử quyết này Đỗ Thanh Quang chắc chắn biết rất rõ.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, tuy Đỗ Thanh Quang không nhúng tay vào công việc gia tộc, giao toàn quyền cho người phía dưới nhưng việc trong tộc hiếm khi giấu được ông ta.

“Hơn nữa ngươi là yếu tố quan trọng trong kế hoạch bổ trời, trước khi thiên kiêu tuyệt thế cứng cánh thì cũng chỉ là con kiến hôi ai cũng có thể g.iết chết.” Cố Nhai Mộc lạnh nhạt nói: “Cần một người bảo vệ.”

Đỗ Thánh Lan nhớ lại quá trình trưởng thành của mình, đúng là Triệu Trường Ninh luôn xuất hiện ở thời điểm mấu chốt.

Bởi vì phải áp giải đến sườn núi Hung Nha nên lần xử quyết này tạo ra phong ba rất lớn, trong Đỗ gia tạo được tác dụng giết gà dọa khỉ, nhưng rốt cuộc thì vẫn có một chút ảnh hưởng đến danh tiếng Đỗ gia. Đỗ Thánh Lan suy tính mọi khả năng, cuối cùng không quá chắc chắn mà nói: “Đừng nói là thăm dò sống chết của ta nha?”

Cố Nhai Mộc trầm ngâm hai giây: “Lúc Đỗ Thanh Quang nhắc đến thời đại hoàng kim thì có hơi lưỡng lự.”

Một người tàn nhẫn không chút do dự lập kế hoạch sinh con để tu bổ Thiên Đạo sao có thể có tính cách lưỡng lự?

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, hiểu được lựa chọn kế hoạch thời đại hoàng kim có thể rất nguy hiểm, nếu không đến đường cùng Đỗ Thanh Quang sẽ không lựa chọn kế hoạch này.

Cố Nhai Mộc: “Cũng có thể hắn chỉ bàng quan, người muốn thăm dò là mẹ của ngươi.”

Đỗ Thánh Lan mím môi, rất muốn suy nghĩ theo hướng ấm áp, ví dụ như nhớ con, lo lắng, vân vân… Nhưng nghĩ như thế thì có hơi dối mình dối người.

Thấy Đỗ Thánh Lan im lặng, Cố Nhai Mộc khẽ nói: “Ngươi thông minh như vậy thì phải biết loại nữ tử như mẹ ngươi có lẽ sẽ bị ép buộc, nhưng không thể bị ép buộc nhiều năm mà không làm gì.”

Có một số thứ thật sự có thể chảy trong huyết mạch.

Đỗ Thanh Quang không phải là đồ vật, nhưng dưới tình huống không có hy vọng phi thăng có thể nghĩ ra một cái độc kế bổ trời. Mà Đỗ Thánh Lan hẳn phải chết lại đi đoạt xá thiên lôi. Bùi Lưu Diễm có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy, há là người đơn giản?

Đỗ Thánh Lan thở dài khe khẽ: “Ta có một ký ức rất mơ hồ, nhớ mang máng mẹ rất dịu dàng, luôn nói với ta đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ ta…”

Cố Nhai Mộc trầm giọng cắt lời: “Nếu ngươi muốn sống, không nên tùy tiện tin tưởng bất kỳ ai.”

Đỗ Thánh Lan vô thức ngước mắt nhìn y.

“Ta không phải người.” Cố Nhai Mộc nhấn mạnh.

“…..”

Cố Nhai Mộc không hề cảm thấy những lời này có vấn đề gì, ít nhất là ở Long tộc rất ít khi xảy ra chuyện phản bội, chỉ có tu sĩ nhân loại mới có tầng tầng lớp lớp quỷ kế.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua.

Sườn núi Hung Nha.

Đội ngũ áp giải có tổng cộng bảy người, trong đó có hai trưởng lão.

Triệu Trường Ninh đi rất chậm, trì hoãn không ít thời gian. Đến khi sắp xử quyết, hắn ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nói: “Đã sắp hoàng hôn, xem ra người đó sẽ không đến.”

Trưởng lão thuộc hệ bên phía Đỗ Bắc Vọng, đã sớm không ưa Triệu Trường Ninh luôn giúp đỡ Đỗ Thánh Lan. Lão cười nhạo: “Ngoan ngoãn chịu chết đi.”

Một khắc trước khi bị ném vào Ma Uyên, hơi thở quanh người Triệu Trường Ninh tăng vọt, xoay người chưởng một cái. Trưởng lão quá sợ hãi, vừa né tránh vừa mở miệng: “Chẳng phải ngươi đã bị phong tỏa chân khí?”

Uy lực một chưởng này vượt quá tưởng tượng, như một ngọn núi lớn đè lên người các trưởng lão, bọn họ ngất xỉu tại chỗ.

Hơi thở Triệu Trường Ninh tăng vọt như tre trúc, tăng thẳng đến đại thừa kỳ. Bây giờ Triệu Trường Ninh nào còn dáng vẻ sợ hãi nhút nhát như ngày thường, hắn hoàn toàn không nhìn các trưởng lão đã ngất đi mà nhìn xa xa.

Đỗ Thanh Quang chảng biết đã xuất hiện từ khi nào, gương mặt trí thức bị hoàng hôn nhuộm đỏ, cảm giác như loang lổ điên rồ.

Triệu Trường Ninh nói: “Đứa nhỏ kia trọng tình trọng nghĩa, nếu còn sống, hôm nay nó nhất định sẽ đến cứu, xem ra nó đã thật sự thân tử đạo tiêu. Ta ở Đỗ gia nhiều năm, bây giờ cũng nên về phục mệnh với tiểu thư.”

Đỗ Thanh Quang không cản hắn, tùy ý để bóng người kia bay đi.



Chuyện xảy ra ở sườn núi Hung Nha, Đỗ Thánh Lan đương nhiên không biết.

Cố Nhai Mộc đề nghị không phái người bí mật quan sát, phòng ngừa bị phát hiện manh mối.

Diễn kịch phải diễn cả bộ, khoảng ngày thứ năm, Cố Nhai Mộc quay về Bùi gia, giả vờ mới rời khỏi thánh địa, sau đó bế quan hai ngày rồi bắt đầu hoạt động bình thường.

Ngày hôm đó, y và Đỗ Thánh Lan ngồi ở hành lang Bùi gia, một người tìm đọc tư liệu về thời đại hoàng kim, một người tiếp tục nghiên cứu oan ức của ác long, cố gắng tìm ra chứng cứ phạm tội của những gia tộc này. Các trưởng lão vẫn duy trì một nguyên tắc với Cố Nhai Mộc, trừ phi y giao ra Tuyệt Sát Điện, nếu không thì phải thực hiện điều kiện trước kia mới nhận được tín vật, hưởng thụ toàn bộ quyền lợi gia chủ.

Trong lúc Đỗ Thánh Lan cùng chữ trong sách phân cao thấp thì bầu trời đột nhiên tối sầm, mấy đám mây đen như tập hợp lại vọt về khu lực lân cận nào đó.

Hắn lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xa xa: “Có người đột phá.”

Trong khoảng thời gian gần đây, Bùi gia liên tục có người đột phá.

Cố Nhai Mộc gọi người tới hỏi: “Là ai đang đột phá?”

Quản sự trả lời: “Là Bùi Cửu.”

Biết Cố Nhai Mộc có thể không có ấn tượng, quản sự tự giác giới thiệu Bùi Cửu thuộc nhánh nào, tuổi tác, vân vân…

Cố Nhai Mộc phất tay, quản sự lui xuống. Bùi gia có mười quản sự, một tên quản sự khác ở ngoài vườn cản lại, tò mò hỏi: “Gia chủ hỏi cái gì vậy? Vị này trước đây không nổi danh, sao lại đột nhiên lên làm…”

Lão quản sự ‘suỵt’ một cái: “Bớt thăm dò mới có thể sống lâu.”

Bên trong vườn, Cố Nhai Mộc nói với Đỗ Thánh Lan: “Gần đây người đột phá đều thuộc một nhánh gia phả.”

Đôi đồng tử đen ngòm còn sâu thẳm hơn ngày xưa, Cố Nhai Mộc không biết nhiều về tu sĩ nhân loại, nhưng sau lần Thiên Cơ đạo nhân rời đi, y bắt đầu tìm kiếm điển tịch có liên quan đến thể chất đặc biệt: “Mị cốt trời sinh có thiên phú tu luyện rất bình thường, lại dễ dàng mang thai tạo ra thể chất đặc biệt.”

Thể chất có hại như thế, ắt hẳn có chỗ có lợi.

Y nhìn thoáng qua Đỗ Thánh Lan bị rất nhiều thế lực nhớ thương muốn sinh con, tuy rằng có được khả năng này nhưng đối phương lại không đồng ý.

Cố Nhai Mộc tiếp tục nói: “Thật ra có một cách nói khác, một khi mị cốt trời sinh phá vỡ gông xiềng tu hành trong cơ thể, người cùng nhánh sẽ nhận được lợi ích.”

Gia tộc tu chân chú trọng huyết mạch đều có lý do của nó, có đôi khi thật sự là một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Hiện nay Bùi gia có hai mị cốt trời sinh, một người là Bùi Chi Tước, một người là mẹ ruột Đỗ Thánh Lan chưa từng gặp mặt: Bùi Lưu Diễm. Bọn họ đã từng gặp Bùi Chi Tước, quả thật có chút bản lĩnh nhưng không thể xem là thiên kiêu tuyệt thế. Cho dù nàng ta vào học cung Thiên Thánh cũng rất khó trong thời gian ngắn đánh vỡ gông xiềng tu hành.

Cố Nhai Mộc nghĩ đến Bùi Lưu Diễm, Đỗ Thánh Lan cũng nghĩ đến Bùi Lưu Diễm, vẻ mặt bình tĩnh nhưng bàn tay lại siết chặt.

Mấy ngày nay Cố Nhai Mộc đi dạo một vòng gia tộc nhưng không hề phát hiện Bùi Lưu Diễm. Trước đây, khi sưu hồn điện chủ Tuyệt Sát Điện thì chỉ xuất hiện một bóng người xinh đẹp, sau đó Bùi Mộc Hàn lập tức thần hồn câu diệt, có thể thấy được lúc còn sống đã lập lời thề khắc nghiệt cỡ nào.

Thế nên cho dù y có hư danh gia chủ cũng không thể moi tin từ miệng các trưởng lão.

“Đáng tiếc cơ thể của ngươi đã biến mất trong lôi kiếp, nếu không ngươi sẽ là người được lợi nhiều nhất.”

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh hỏi lại: “Sau đó càng tiến gần phi thăng, vội vàng đi vá trời hả?”

Lời vừa dứt bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười. Bỗng nhiên Cố Nhai Mộc không cười nữa, nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi đã lâu không đột phá.”

Đỗ Thánh Lan dở khóc dở cười, rõ ràng mấy tháng trước hắn mới đột phá còn gây ra động tĩnh không nhỏ.

Không phải Cố Nhai Mộc nóng vội, theo tần suất lần trước Đỗ Thánh Lan đột phá thì một quý phải độ ít nhất một lần. Bây giờ đã vào đông, xem ra cũng sắp đến thời gian đột phá rồi.

Đối với thiên tài, trước hợp thể kỳ dễ nâng cao cảnh giới, chân chính chậm lại là đến hợp thể hậu kỳ, thậm chí có người mãi mãi dừng bước ở giai đoạn này.

Bây giờ Đỗ Thánh Lan mới là nguyên anh, thông thường thì không tồn tại bình cảnh.

“Chậm nhất là cuối tháng này.” Cho dù y không nhắc, Đỗ Thánh Lan cũng chuẩn bị nói chuyện này, nếu muốn đột phá thì nhất định không thể chọn ở Bùi gia. Nếu không dị tượng bùng phát thì chẳng khác gì tuyên bố với thế giới thánh nhân trời sinh ở Bùi gia.

Liên hệ giữa thánh nhân trời sinh và điện chủ Tuyệt Sát Điện, khó đảm bảo sẽ không bị người khác suy đoán ra chuyện nào đó.

Cố Nhai Mộc gật đầu, cùng ngày hôm đó y đi tìm đại trưởng lão, bày tỏ muốn dẫn thánh nhân trời sinh ra ngoài độ kiếp.

Đại trưởng lão càng lúc càng bất mãn, một thánh nhân có mị cốt không giao cho gia tộc thì có ích lợi gì? Đại trưởng lão lạnh lùng trả lời: “Tùy ngươi.”

Trước khi Cố Nhai Mộc rời đi, đại trưởng lão đột nhiên gọi y, đưa một phong thư: “Nếu có thời gian, tốt nhất hãy đi một chuyến đến thành Đại Nhạn, viếng thăm hiệp hội trận pháp sư.”

Bức thư ‘hãm hại’ Cố Nhai Mộc chứ không phải là Bùi Mộc Hàn làm đại trưởng lão luôn thấy bất an, người gửi thư có thể đã biết quan hệ giữa Tuyệt Sát Điện và Bùi gia. Nếu không phải là Bùi Cửu Tinh tự biên tự diễn, người này chắc chắn là một tai họa ngầm không nhỏ.

Bây giờ manh mối duy nhất chính là lá thư được bày trận pháp vô cùng khéo léo. Trận pháp sư có danh tiếng hiện giờ hầu như đều được ghi danh ở hiệp hội trận pháp sư.

Cố Nhai Mộc nhận thư rời đi.

Đột phá cũng cần thời gian, Đỗ Thánh Lan xác định trong mười ngày tới sẽ không độ kiếp. Hai người bàn bạc với nhau, dự định đến thành Đại Nhạn một chuyến.

Bọn họ ra ngoài, sư tử Tuyết Hoa quay lại nghề cũ kéo xe thú. Sư tử Tuyết Hoa mừng như điên, tộc chúng nó thích chạy nhảy khắp nơi, chạy từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn cũng không muốn dừng lại.

Ở tu chân giới, lên đường vào buổi tối là chuyện rất bình thường, tốc độ xe thú không giảm mà còn tăng. Trong sự tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc trên mặt đất, đột nhiên một tiếng lục lạc trầm lắng vang lên, đánh vỡ sự vắng vẻ trong buồng xe.

Đỗ Thánh Lan mở mắt, lấy ra một cái vòng lục lạc trong ống tay áo. Đây là Kim Tương Linh nữ tu cho hắn lúc ở vùng biển Vô Tận, nghe nói khi lắc thứ này, chỉ cần ở gần đó có đệ tử Hợp Hoan Tông là có thể nghe thấy.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày… Vậy là có đệ tử Hợp Hoan Tông đang cầu cứu?

Hắn nhận được truyền thừa đệ nhị tổ, đương nhiên không thể thấy chết không cứu. Đỗ Thánh Lan nhìn Cố Nhai Mộc, y hiểu ý của hắn, gõ lên thành xe để sư tử Tuyết Hoa đang chạy vui vẻ dừng lại. Hai người bước ra tìm nơi phát ra âm thanh.

Tiếng lục lạc từ trầm lắng thành trong trẻo, chứng tỏ bọn họ đã sắp đến gần mục tiêu.

Trong bóng đêm vô tận, một bóng người màu hồng chạy ra cửa thành, phía sau có mấy người đang đuổi theo.

“Yêu nữ, nạp mạng!”

Nữ tu Hợp Hoan Tông xinh đẹp ngọt ngào nổi cáu chửi tục: “Chẳng lẽ các ngươi muốn lão nương giải thích ở đây luôn à?”

Sau khi quyết định chạy trốn, nữ tu bình tĩnh lại thì đột nhiên phát hiện phía trước có người chặn đường. Nàng còn chưa kịp kêu trời muốn diệt ta thì chợt nghe tiếng người ngã xuống đất ở đằng sau truyền đến.

Hóa ra khi mọi người đang chú ý đến người chặn đường thì tên đuổi giết bị người còn lại đánh ngã từ phía sau.

Nhìn tên đuổi theo đã bất tỉnh, nữ tu thở phào, đi về phía trước hai bước hỏi người đội đấu bồng đang đứng trong bóng tối: “Các hạ là…”

Đỗ Thánh Lan cởi áo choàng, để lộ hơi thở thánh nhân trời sinh.

“Truyền nhân đệ nhị tổ!” Nữ tu vui cực.

Nhìn thấy điện chủ Tuyệt Sát Điện đứng bên cạnh Đỗ Thánh Lan, nữ tu thầm than không hổ danh là người truyền thừa của đệ nhị tổ, ngay cả thủ lĩnh sát thủ điên điên khùng khùng cũng có thể mê hoặc.

Đỗ Thánh Lan gật đầu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nữ tu tên là Hà Hiện, nàng có một người yêu cũ là con trai của lâu chủ Nhật Nguyệt Lâu. Mấy ngày trước, người này bị phát hiện tr.ần truồng chết trong suối nước nóng, tinh khí bị hút cạn.

“Đám người kia xem Hợp Hoan Tông chúng ta là cái gì?” Hà Hiện hừ khinh bỉ: “Nhật Nguyệt lâu chủ đã sớm biết ta và con của lão song tu, lúc con của lão công pháp tăng tiến không cảm ơn ta thì thôi, lúc con chết thì lại đổ lên đầu ta.”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Nhật Nguyệt lâu chủ quản lý thế lực một phương thì ắt không phải kẻ ngu, có lẽ lão sẽ nghĩ đến chuyện vu oan hãm hại.”

“Vấn đề nằm ở đây.” Hà Hiện bất đắc dĩ: “Người yêu cũ của ta có nuôi một con Phong Hống Báo. Nếu không phải là người quen, ra vào sơn trang sẽ kinh động đến nó.”

Phong Hống Báo có tiền cũng khó mà mua được, tương truyền dù cách trăm dặm vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của nó, cho dù là gió thổi cỏ lay cũng không qua được tai nó. Tốc độ của Phong Hống Báo cũng là số một số hai, bất kể là bắt hay giết nó đều vô cùng khó khăn.

“Bây giờ Phong Hống Báo vẫn còn sống, ngoại trừ người yêu cũ thì ngày thường nó chỉ nhận ta, Nhật Nguyệt lâu chủ và hai tên thân tín của lâu chủ. Lúc xảy ra chuyện, một tên thân tín đang ở cách đó mấy ngàn vạn dặm làm nhiệm vụ, tên còn lại thì ở bên cạnh lâu chủ.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ta ở nhà một người yêu cũ khác.” Đáng tiếc đối phương sẽ không làm chứng cho nàng.

“…..”

Cố Nhai Mộc nói: “Nếu như không phải là người quen, muốn không kinh động Phong Hống Báo thì ít nhất phải có cảnh giới đại thừa hậu kỳ.”

Ngoại trừ Hợp Hoan Tông thì không có đại thừa kỳ nào tu luyện công pháp song tu, huống chi con trai của lâu chủ Nhật Nguyệt Lâu còn rất trẻ, không có khả năng đắc tội đại năng.

Hà Hiện cười khổ: “Cho nên việc này ta thật sự không nói rõ được, e rằng sẽ liên lụy đến tông môn.”

Đỗ Thánh Lan có tính toán khác, không an ủi quá nhiều mà chỉ nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

Không ngoài dự tính, ngày hôm sau tin tức Nhật Nguyệt lâu chủ dẫn theo thuộc hạ đến Hợp Hoan Tông đòi công bằng đã được truyền khắp nơi.

Nhật Nguyệt lâu chủ chỉ có một đứa con, yêu con như mạng, không biết đã ra điều kiện gì mà thuyết phục được gia chủ Mặc gia đi cùng, tỏ vẻ nếu Hợp Hoan Tông không giao ra hung thủ sẽ tuyệt đối không bỏ qua.

Hà Hiện nghe thấy tin này vừa tức vừa giận, cuối cùng suy sụp tinh thần nói: “Thôi, ta nhận tội!”

Hợp Hoan Tông giàu có, chỉ không có độ kiếp kỳ tọa trấn.

Hà Hiện còn chưa kịp về tông môn thì một cái đuôi vung tới, sư tử Tuyết Hoa mở to đôi mắt vô tội nhìn về phía sau nàng.

Hà Hiện quay lại, Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: “Bình tĩnh đừng nóng. Bây giờ ngươi về cũng không ích gì, sáng nay ta đến tửu quán, ý của Nhật Nguyệt lâu chủ là chẳng những phải giao ra hung thủ mà còn muốn Hợp Hoan Tông rời khỏi nam vực.”

Hà Hiện trợn mắt.

“Bọn họ lấy lý do là Hợp Hoan Tông tu luyện công pháp hại người, sau này không thể phát triển ở nam vực.”

“Mẹ kiếp tổ tông nhà lão!” Hà Hiện chửi.

Cố Nhai Mộc ngồi một bên đưa cho Đỗ Thánh Lan một ít thiên tài địa bảo, Đỗ Thánh Lan cầm lấy ăn như kẹo đậu.

Hà Hiện: “…..”

Đỗ Thánh Lan uống thêm một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhìn từ manh mối trước mắt thì chẳng phải còn có một người tình nghi sao?”

Hà Hiện vội hỏi: “Là ai?”

“Nhật Nguyệt lâu chủ.”

Hà Hiện cho rằng hắn đang nói đùa, cho đến khi nhìn thấy Đỗ Thánh Lan nghiêm túc nàng mới dở khóc dở cười: “Làm sao có thể? Hai người họ là cha con ruột.” Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Người yêu cũ của ta bị hút cạn tinh khí.”

“Ai nói song tu mới có thể tạo ra cái chết như vậy?”

Nhật Nguyệt lâu chủ tìm Mặc Thương hỗ trợ khiến Đỗ Thánh Lan nhớ tới lúc trước hắn và Cố Nhai Mộc từng hoài nghi Mặc gia luyện người sống để phong ấn kiếm linh.

Đỗ Thánh Lan không nói rõ ràng mà ám chỉ: “Hai người tình nghi, chưa có bằng chứng rõ ràng đã phán ngươi có tội.” Hắn liếc Cố Nhai Mộc: “Tối hôm qua ta đã nhờ hắn lợi dụng tình báo nhắc nhở mọi người đừng quên người tình nghi thứ hai.”

Hà Hiện lắc đầu: “Lời nói thái quá như thế, ai mà tin?”

Nhưng một lời đồn hoang đường như vậy lại được truyền nhanh như gió.

Nhật Nguyệt lâu chủ và Hợp Hoan Tông vẫn đang giằng co. Lúc trước Nhật Nguyệt lâu chủ cho bọn họ hai ngày suy nghĩ, bản thân mình thì dẫn người lên trấn gần đó nghỉ ngơi. Sau khi nghe thấy tin đồn, gã lập tức đi tìm Mặc Thương đang tu luyện.

Mặc Thương cùng suy nghĩ với Hà Hiện: “Ngươi chỉ có một đứa con trai, muốn ngôi sao sẽ không cho ánh trăng, sao có thể vô duyên vô cớ hại chết nó?”

Tu sĩ rất chú trọng truyền thừa huyết mạch, kết hoạch của bọn họ có thể nói là không có kẽ hở. Hơn nữa nhìn từ bề nổi, hại chết con mình chỉ vì muốn Hợp Hoan Tông bỏ đi đúng là không có ý nghĩa gì.

Nhật Nguyệt lâu chủ sa sầm: “Chuyện này đương nhiên ta biết, nhưng bây giờ người ngoài nói Đỗ Thanh Quang cũng chỉ có một đứa con trai.”

Nghĩ lại xem Đỗ Thanh Quang đối xử với đứa con trai duy nhất như thế nào, cắt xén tài nguyên mặc kệ người ta chèn ép, thậm chí công khai ủng hộ dòng họ bên phía Đỗ Bắc Vọng. Đỗ Thanh Quang không ngại từ bỏ thiên kiêu tuyệt thế, muốn đẩy con của người khác lên vị trí gia chủ tương lai.

Người tu chân tuổi thọ rất dài, hơn nữa cũng rất dễ chết yểu. Bây giờ nhìn khắp cả nam vực, các thế lực lớn chỉ sinh một con chỉ có gã và Đỗ Thanh Quang.