Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 117: Ngoại truyện: Nhiệm vụ




Nếu nhìn thực lực bằng mắt thường thì Yểm quá bình thường, dù sao thì tộc Âm Khuyển bẩm sinh đã bị tước đoạt quyền lợi chứng đạo thành tiên. Nó chỉ có thể dựa vào cấm chú giữ mạng ở tiên giới.

Là sinh vật hắc ám chân chính, Yểm nhạy cảm với ma khí hơn Cố Nhai Mộc nhiều. Sau khi nhận thấy có ma khí tới gần, nó hoàn toàn không thèm để ý.

Giống như những lần trước đây, ma khí theo thói quen trốn trong cơ thể Yểm, nhân lúc Yểm lơ là thì bắt đầu sử dụng công pháp đoạt xá.

Da lông, máu thịt… Lão tuỳ cơ ứng biến, giăng khí đen khắp cơ thể xem như là kinh mạch. Lão vô cùng hài lòng cơ thể khoẻ mạnh của Yểm.

Đến đây nào!

Công pháp đoạt xá của lão già tên là ‘Ám Kỳ’, lão từng vô tình nhận được công pháp trong cấm địa hồi còn trẻ. Tác dụng như tên, nó có thể giúp thần niệm trốn trong cơ thể người khác, cảnh giới từ chân quân trở xuống rất khó nhận ra.

Ma khí đã bắt đầu tràn lên đại não, lão tập trung định khống chế tinh thần của Yểm. Không ngờ khi ma khí chiếm phần lớn đại não, Yểm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

“Đứa con may mắn cũng chỉ vậy mà thôi.”

Từ mắt đến mũi, miệng, đến lúc lão có thể nhìn thấy thông qua đôi mắt xanh kia thì chợt xảy ra bất trắc. Lão như bị ném vào chảo dầu, hơn một nửa thần niệm vỡ vụn, song ý thức của lão vẫn còn, bị vô số nguyền rủa trói chặt. Mỗi một hơi thở đều khiến lão bị nhấn chìm trong đau đớn tột cùng.

Trong cảm giác đau đớn huỷ diệt, cuối cùng lão cũng nhận ra vấn đề: “Khiển, khiển trách trời cao…”

Mấy chữ này chỉ có thể nói trong linh hồn.

Trời phạt và nguyền rủa giành được sự cân bằng hoàn hảo trong cơ thể Yểm, tuy nhiên đối với một thần niệm từ bên ngoài xen vào thì không thể chịu được bất kỳ bên nào. Thần hồn của lão bị nén thành một miếng bánh, chửi không ra hơi con chó xui xẻo này.

Đứa con may mắn cái con chó, đây chẳng phải là lừa người khác tới giết à!

Yểm đứng dậy lắc đầu: “Dám đoạt xá đứa trẻ may mắn, trời đất không tha.”

Lão giận lắm nhưng lập tức nhận ra con chó này không phải cố ý thêm dầu vào lửa mà nó thật sự nghĩ như vậy.

“Đỗ Thánh Lan nhiều lần hại ta, sau này cũng sẽ không có kết quả tốt.”

“Sớm muộn Minh Đô cũng quay lại trên tay ta.”

Yểm vừa đi vừa chửi mắng không ngừng.

Nếu nói về sự tự tin thì Yểm và Cửu Nô đều thuộc dạng vô địch.

Nguyền rủa hoá thành xiềng xích giam cầm thần hồn của lão khiến lão sống không được, chết cũng không xong. Yểm cũng không định để lão được thoải mái, thưởng thức tiếng hét thảm như một khúc nhạc du dương.

… Tính ra khúc nhạc này còn êm tai hơn Quỳnh Ngọc Các biểu diễn.

Ở một bên khác, Đỗ Thánh Lan mới đến La Sát Môn được một lúc.

Phi Tuyết đạo quân vừa nghe cảnh ngộ của Đỗ Thánh Lan bèn nói: “Gã tên là Lão Cưu, gian trá âm tà, nếu gã dám ra tay với hai đứa, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Đỗ Thánh Lan tỏ vẻ chỉ cần biết lão ở đâu, hắn có thể tự đi báo thù, nhân tiện đòi món nợ của lão nợ sư tử Tuyết Hoa.

Phi Tuyết đạo quân lắc đầu: “Ta cần đệ đi rèn luyện.”

“Rèn luyện?”

“Quy tắc của La Sát Môn, tu sĩ dưới chân quân có nhiệm vụ rèn luyện mười năm một lần.”

Đỗ Thánh Lan bật cười: “Trùng hợp thế, giờ còn kịp không?”

Phi Tuyết đạo quân gật đầu: “Đại sư huynh lên tiếng cũng có thể cho đệ miễn tham gia, tuy nhiên nếu sắp tới không bận gì, ta đề nghị đệ tham gia.”

Nhiệm vụ trong rèn luyện đều được họ lựa chọn tỉ mỉ, vừa an toàn vừa có lợi cho tu hành.

Đỗ Thánh Lan nghe xong hơi động lòng, nhìn về phía Cố Nhai Mộc: “Đi không?”

Cố Nhai Mộc gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Phi Tuyết đạo quân dẫn họ đến ngọn núi chính, trước Nhậm Vụ Đường là một hàng dài, trong đó có rất nhiều hung thú. Yêu thú chín dầu cũng có mặt, hiện tại đúng lúc đến lượt nó, một cái đầu chui vào ngậm một ống trúc nhỏ, sau khi mở ra là diệt thổ phỉ trên đảo giữa hồ.

Tám cái đầu khác lập tức ăn vạ: “Cái này không tính, chúng ta muốn rút lại.”

“Không sai, lão đại rút thăm chả liên quan từ lão nhị đến lão cửu.”

Yêu thú chín đầu mồm năm miệng mười yêu cầu làm lại, bỗng nhiên một cái đầu la lên: “Chủ nhân đến.”

Chín cái đầu đồng loạt câm miệng.

Trưởng lão của Nhậm Vụ Đường cười khổ nhìn Phi Tuyết đạo quân. Yêu thú chín đầu là thú cưỡi của Phi Tuyết đạo quân, trưởng lão cũng không tiện dạy dỗ nghiêm khắc.

Phi Tuyết đạo quân khẽ xoay quạt, yêu thú chín đầu khổng lồ bị đánh bay lên trời, kèm theo đó còn có tiếng cảnh cáo của Phi Tuyết đạo quân: “Trong vòng mười ngày, nếu không diệt được thì các ngươi bế quan ba năm kiểm điểm cho ta.”

Đỗ Thánh Lan đồng cảm với yêu thú chín đầu một giây, ánh mắt nhìn lên ống trúc: “Rút thăm chọn nhiệm vụ?”

Trưởng lão Nhậm Vụ Đường giới thiệu cho hắn: “Có hai sự lựa chọn, một là nhiệm vụ rèn luyện bình thường, hai là nhiệm vụ uỷ thác.”

“Khác nhau ở chỗ nào?”

“Thời gian thực hiện nhiệm vụ rèn luyện bình thường sẽ không quá dài, còn nhiệm vụ uỷ thác thường do thế lực khác đưa ra, có thưởng thêm nhưng có sẽ liên quan đến chém giết hoặc tìm kiếm thiên tài địa bảo.”

Tuy họ xác định hai loại nhiệm vụ này có độ khó tương đương nhưng thời gian thực hiện thì không chắc. Ví dụ như rút được nhiệm vụ tìm đồ vật, nếu xui xẻo thì có khi tìm mấy chục năm cũng là bình thường.

Sau khi giới thiệu xong, trưởng lão của Nhậm Vụ Đường hoà nhã hỏi: “Ngươi muốn chọn loại nào?”

Đỗ Thánh Lan: “Ta cảm thấy trước tiên cần phải xếp hàng.”

“Vai vế cao có thể không cần xếp hàng.” Tu sĩ đứng phía sau trả lời hắn: “Mau rút đi.”

Đỗ Thánh Lan thấy có phần thưởng thêm, cuối cùng chọn nhiệm vụ uỷ thác.

Trước tiên, trưởng lão của Nhậm Vụ Đường đọc nội dung nhiệm vụ, có người nhận ra hoa văn hình trăng non trên giấy: “Hình như là thư của Quỳnh Ngọc Các.”

Trong đầu Đỗ Thánh Lan lập tức nảy ra ý nghĩ giống yêu thú chín đầu: quỵt nợ.

“Gần đây Quỳnh Ngọc Các buôn bán ế ẩm, xin hỗ trợ thu hút 100 khách.”

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra: “Đây cũng là nhiệm vụ à?”

Trưởng lão Nhậm Vụ Đường gật đầu: “Phần thưởng thêm là Quỳnh Ngọc Các tặng thẻ khách quý.”

“Ui! Là thẻ khách quý kìa, hàng năm có thể nhận được một bài thơ miễn phí.”

“May mắn quá! Không hổ danh là tiểu sư thúc.”

“A a a, sao ta lại không rút được?”

Đỗ Thánh Lan cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khao khát thì mới nhận ra họ không phải đang mỉa mai hắn. La Sát Môn có rất nhiều người hâm mộ Quỳnh Ngọc Các, yêu thú chín đầu bị đánh bay trước đó chính là người hâm mộ trung thành của Quỳnh Ngọc Các.

“Nhường cho các ngươi được không?” Hắn rất hào phóng.

Trưởng lão Nhậm Vụ Đường lắc đầu: “Một khi đã chọn thì không thể thay đổi.”

Ánh mắt cười như không cười lướt sang Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan cất phong thư nhiệm vụ, đi về phía y: “Có phúc cùng hưởng, chúng ta đi.”

Thứ Quỳnh Ngọc Các muốn không phải tiền mà là khách.

Ban đầu hai người nghĩ rằng không khó khăn gì, mở rộng thị trường ở La Sát Môn là được, song khi dạo một vòng mới phát hiện La Sát Môn đã phát triển xong từ lâu.

“Trước tiên đến Quỳnh Ngọc Các, xem họ có yêu cầu gì thêm đối với khách hàng hay không.”

Tiên khí đích thực được thể hiện một cách tinh tế trên kiến trúc của Quỳnh Ngọc Các.

Giống như sự tưởng tượng về tiên giới trong những câu chuyện kể, Quỳnh Ngọc Các toạ lạc giữa mây mù, có thể nghe thấy tiếng sáo từ rất xa. Mây mù được tạo thành từ pháp khí, dựa vào giai điệu trầm bổng tạo ra sóng xung kích. Thần thú bảo vệ là một con rùa thần dài ngàn trượng, thường nằm bất động trước tiên sơn.

Hai tu sĩ ngoài cửa ôm tỳ bà canh gác, nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì cười thân thiện.

Một trong hai người chào đón: “Trước cuối tháng, tất cả buổi biểu diễn ca múa cuối tháng đều được mua một tặng một.”

Đỗ Thánh Lan đưa thư giới thiệu nhiệm vụ, tu sĩ vừa xem xong đã đổi giọng: “Cám ơn tráng sĩ đã cứu giúp trong thời điểm khó khăn này, phó các chủ đợi ngài đã lâu.”

“…..” Phong cách của Quỳnh Ngọc Các vẫn lố như xưa.

Một tu sĩ khác dẫn hắn vào, vừa cười vừa giải thích: “Gần đây chúng ta nhận viết truyện, hắn hơi nhập vai một tí.”

Đỗ Thánh Lan tỏ vẻ có thể hiểu được.

Phó các chủ của Quỳnh Ngọc Các và một vị nữ tu rất mạnh, gương mặt trái xoan có vẻ rất dịu dàng.

Dù sao cũng là một vị đạo quân, trông thì vô hại nhưng phép lịch sự nên có vẫn phải có, Đỗ Thánh Lan nói vài câu khách sáo tỏ rõ mục đích mình đến đây.

“Nếu là những người khác nhận nhiệm vụ, ta sẽ đề cử họ đến một vài đảo nhỏ rải đơn. Tuy nhiên, là ngươi thì có thể chọn một con đường khác.”

Thực lực của tu sĩ Quỳnh Ngọc Các không mạnh nên họ thường mời người khác ra ngoài làm tuyên truyền.

Phó các chủ nói: “Hai người các ngươi nhan sắc tuyệt thế, năm nay nhất định sẽ lọt vào bảng mỹ nhân tiên giới. Nếu được, các ngươi có thể giúp chúng ta quay một đoạn quảng cáo.”

Nói trắng ra là làm đại diện, quay một đoạn phim xuất hiện bên ngoài Quỳnh Ngọc Các để chiếu trên màn nước.

Nụ cười của Đỗ Thánh Lan dần biến mất, quả nhiên đâu đâu cũng có bảng mỹ nhân, không biết danh sách đề cử bảng mỹ nhân do ai làm ra.

“Vậy quay cái gì?”

Phó các chủ trầm ngâm: “Cụ thể vẫn đang nghĩ.”

Nàng cũng biết phong cách của Quỳnh Ngọc Các khá đặc biệt, sợ hai người không chấp nhận được nên cho họ chuẩn bị tâm lý trước: “Làm đại diện của Quỳnh Ngọc Các, quy mô quảng cáo chắc chắn rất lớn. Nếu có đề nghị gì, các ngươi có thể đề xuất.”

Hai người nhìn nhau, Cố Nhai Mộc lấy ra một viên lưu ảnh thạch, đây là một bản con chó giấy quay lén.

Món quà sinh nhật la hét với ông trời cứ như vậy mà được phát.

Hình ảnh vừa chạy được một lúc, hai mắt phó các chủ giật liên hồi.

Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói: “Chắc ta vẫn có thể câu thông ý chí đất trời một lần nữa, đến lúc đó dàn nhạc lên trước, sau đó mọi người cùng hô ‘Các ngươi hạnh phúc không’, được không?”

“Nếu hạnh phúc thì mời Quỳnh Ngọc Các biểu diễn, nếu không hạnh phúc càng phải mời Quỳnh Ngọc Các.”

“Hai vị các chủ đứng phía trước chìa tay ra, cùng kêu ‘Tới’ là xem như hoàn thành quảng cáo.”

Đỗ Thánh Lan: “Đây là giới hạn của chúng ta.”

Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, phó các chủ mới miễn cưỡng cười gượng, trả lưu ảnh thạch cho họ.

“Giới hạn của các ngươi, có lẽ…” Nàng chần chừ: “Có lẽ đã vượt quá khả năng của ta.”

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhìn nhau thêm lần nữa, cảm thấy nàng đang nói lẫy. Rõ ràng ngày đó Cố Nhai Mộc còn thuê mấy tu sĩ Quỳnh Ngọc Các cùng hò hét, họ hò hét rất thoải mái mà.

“Hay là tiền bối xem lại lần nữa?”

Tuy phó các chủ nhìn còn rất trẻ nhưng trên thực tế đã hơn ngàn tuổi, gọi một tiếng tiền bối cũng không quá đáng.

Chủ yếu là Đỗ Thánh Lan không thể chấp nhận Quỳnh Ngọc Các coi thường món quà của con rồng này. Không sai, hình ảnh rất lố, ban đầu hắn cũng không chịu nổi nhưng yêu ai yêu cả đường đi, hắn cảm thấy món quà này tốt hơn mấy bài thơ con cóc của Quỳnh Ngọc Các nhiều.

Tôn chỉ của Quỳnh Ngọc Các là phải liên tục tiếp thu cái mới, phó các chủ miễn cưỡng xem lại một lần nữa.

Đến khi phó các chủ cố gắng xem đến lần thứ ba thì một bóng người tóc tai bù xù từ ngoài cửa xông vào: “Đừng phát nữa!”

Phó các chủ đã cầm vũ khí lên rồi, đột nhiên nhận ra người tới là ai: “Các chủ?”

Các chủ của Quỳnh Ngọc Các đã bế quan ba mươi năm nhưng thần thức luôn chú ý các chuyện lớn nhỏ, vừa rồi một tiếng ‘Ngươi có khoẻ không? Chúng ta khoẻ vô cùng’ khiến nàng suýt thì tẩu hoả nhập ma, tự tiễn mình đi luôn.