Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 103: Quân cờ




Rồng nhà mình nên để mình thương thì hơn.

Tu sĩ bị kích thích tỉnh lại nhưng vẫn còn một phần bóng mờ chưa bị đánh tan, ngay cả Trúc Mặc vẫn bị kẹt ở bên trong. Đa số tu sĩ đều nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục phát động tổng tấn công, Đỗ Thánh Lan đến bên cạnh Cố Nhai Mộc, chậm rãi vươn tay.

Cố Nhai Mộc khó hiểu.

“Chẳng phải muốn tặng đồ cho ta à?”

Cố Nhai Mộc khẽ run, sau khi biến thành hình người, nét mặt y nhuốm đầy ý cười, cẩn thận đưa ngọn núi bảo vật cho Đỗ Thánh Lan. Y không quan tâm đến Động Thiên Thuỷ Kính, trịnh trọng nói: “Ta rất nhớ ngươi.”

Trong mắt Đỗ Thánh Lan hiện lên sự khó hiểu, chẳng phải họ vẫn luôn ở cùng nhau à, nhớ nhung đâu ra vậy?

“Lúc đi cùng ngươi, ta chỉ nghĩ đến ngươi.” Cố Nhai Mộc nói rõ ràng từng chữ: “Báo thù, chứng đạo đều không quan trọng.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là sau khi Đỗ Thánh Lan biến thành lôi kiếp trở về, Cố Nhai Mộc đã không thể rời mắt khỏi hắn.

Những lời Cố Nhai Mộc nói đều rất nghiêm túc, giữa họ có rất nhiều khoảnh khắc khiến trái tim rung động, mỗi khi tim đập nhanh thì Cố Nhai Mộc đều sẽ lảng tránh ánh mắt của Đỗ Thánh Lan, tuy nhiên lần này dù căng thẳng đến mức sừng rồng sắp bắn ra, y vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn.

Một lúc sau, Đỗ Thánh Lan mỉm cười nhìn ánh mắt kiên quyết kia: “Ta cũng rất thích ngươi.” Hắn im lặng, sau đó nói: “Ta cũng tin tưởng ngươi nhất.”

Rõ ràng chữ ‘tin tưởng’ của Đỗ Thánh Lan rất có sức nặng, nét mặt căng thẳng của Cố Nhai Mộc cũng hoá thành ý cười.

Bầu không khí mập mờ tốt đẹp bị La Sát đạo quân phá vỡ: “Ngắm núi kết thúc rồi à?”

Cuối cùng họ cũng nhớ đến chuyện chính, Đỗ Thánh Lan thu hồi ngọn núi bảo vật rồi ngồi xếp bằng. Trước đó kiếm quang có thể tranh sáng cùng nhật nguyệt, bây giờ nó chỉ lớn bằng hạt gạo, sau khi so chiêu trong đầu không tới mấy hiệp, kiếm quang lập tức hoá thành tro bụi.

Đến khi đứng dậy thì kiếm tâm sáng ngời.

Nhìn tinh thần của Đỗ Thánh Lan là biết thu hoạch không nhỏ, La Sát đạo quân nói: “Chuẩn bị đến ngọn núi tiếp theo.”

Các tu sĩ đã đi gần hết, hoà thượng Ngũ Uẩn là người cuối cùng đứng dậy. Ông ta không có kiếm tâm, trận giao chiến với cái bóng chỉ có tác dụng giúp ông ta rèn luyện ý chí.

Kim giáp binh không chờ họ, cũng may hoà thượng Ngũ Uẩn có đôi mắt tinh tường, có thể nhìn thấy đại khái trong sương mù, mọi người lập tức đi theo.

Họ đi bộ rất lâu, lần lượt vượt qua bảy ngọn núi, cuối cùng cũng có người không nhịn được hỏi: “Hết rồi à?”

Trước đó kim giáp binh từng tiết lộ chỉ cảm ngộ mười hai ngọn núi, chẳng lẽ những ngọn núi họ vừa lướt qua không phải à?

Nghi ngờ của gã không được giải đáp, đến khi kim giáp binh dừng bước thì cũng đúng lúc đến ngọn núi cuối cùng. Các tu sĩ đi theo đột nhiên phát hiện quanh người xuất hiện rất nhiều đốm sáng như đèn đom đóm bay xung quanh họ.

“Mọi người quay về, người đầu tiên đến ngọn núi xanh nơi có hoa lan ở cửa vào và giữ được sáu đốm sáng sẽ giành hạng nhất.”

Kim giáp binh không đợi các tu sĩ đặt câu hỏi mà trực tiếp giải thích: “Mọi người có thể cướp đốm sáng nhưng không thể tặng cho người khác. Trong sương mù có kiếm, có thể giết người bất kỳ lúc nào. Đây là sự bất ngờ, không phải là khó khăn của sát hạch. Nếu muốn rời khỏi đây, mọi người chỉ cần phá vỡ tất cả đốm sáng sẽ tự động rời khỏi không gian này.”

Kim giáp binh nói xong lập tức quay về, có người muốn đi theo nó nhưng chỉ có thể mở to mắt nhìn kim giáp binh hoà vào sương mù rồi biến mất.

Năng lực của các tu sĩ tham gia sát hạch không đồng đều, có người dựa vào hơi thở phán đoán, định dùng chân khí phá vỡ đốm sáng của Trúc Mặc. Trúc Mặc nhìn bề ngoài chỉ có năng lực tinh quân, hơn nữa còn đi một mình, gã chính là mục tiêu dễ ra tay nhất.

Nhưng luồng chân khí này chỉ làm Trúc Mặc lui lại hai bước, đốm sáng vẫn còn nguyên vẹn.

“Ngu xuẩn.”

Một câu của Trúc Mặc khiến người nọ rất khó chịu. Người nọ đang định công kích thì nghe Trúc Mặc nói: “Nếu chỉ đơn giản là kiểm tra năng lực thì chỉ cần chọn tu sĩ có cảnh giới cao nhất, cần gì phải sát hạch.”

Nói rất có lý, tuy nhiên có một số việc không thể không thử.

Người nọ dùng chiêu thức vừa ngộ được đánh về phía Trúc Mặc, những người đứng xung quanh vội vã tránh ra, muốn lợi dụng hai người này để xem thử rốt cuộc sát hạch giấu diếm huyền cơ gì.

Trong lúc giao chiến, đốm sáng yếu ớt khoác lên màu ánh sáng hoàn toàn mới, tầm nhìn dần trở nên rõ hơn. Một tinh quân và một chân quân đỉnh phong, chỉ riêng uy áp đã đủ để áp chế tinh quân rồi.

Trong lúc mũi kiếm sắp chạm đến yết hầu của Trúc Mặc thì chân quân tự nhiên mất tập trung, chỉ trong tích tắc đã đánh mất ưu thế, suýt chút nữa bại trận.

Tuổi tác và cảnh giới trở nên cân bằng là một yếu tố quan trọng trong sát hạch, cho dù thực lực của ngươi có cao đến đâu, chỉ cần không thể giết người trong một chiêu thì đều có khả năng bị lật kèo.

Giết người trong hoàn cảnh này quá phiền phức. Sau khi hiểu được việc này, có người lập tức bay đi. Dù sao thì chỉ cần giữ được sáu đốm sáng, người thắng lợi cuối cùng sẽ dựa theo thứ tự đến trước và đến sau.

Sau khi khoảng bảy, tám người bay đi, hoà thượng Ngũ Uẩn đột nhiên mở mắt: “Không ổn rồi.”

Ngay khi hoà thượng Ngũ Uẩn vừa dứt lời, một vệt sáng màu máu lao tới trong sương mù, tu sĩ trước mặt kịp thời xoay người tránh né nhưng vẫn bị phi kiếm chặt nửa bàn tay.

Mùi máu tươi gay mũi nồng nặc, Đỗ Thánh Lan không quan tâm mà cố gắng nhìn phía trước xem thử đang xảy ra chuyện gì, bởi vì có mấy thanh phi kiếm đang bay về phía họ. Đại não của hắn bỗng dưng trống rỗng, hắn nhìn thấy Bùi Lưu Diễm bò ra ngoài quan tài, nàng ta ôm tim hỏi hắn có thích trái tim này không?

“Tâm… Tâm ma…”

Trong đầu hiện lên hình dáng Cửu Nô, Đỗ Thánh Lan chợt nhận ra Bùi Lưu Diễm đã chết.

Ngay khi hắn vừa tỉnh táo thì nhìn thấy mũi kiếm xông thẳng về phía mình, những người khác cũng bị phi kiếm tấn công. Hoà thượng Ngũ Uẩn và Cố Nhai Mộc vẫn ổn, một người có Thanh Tâm Chú, còn cơ thể của rồng rất rắn chắc, cho dù bị đâm cũng không nguy hiểm đến tính mạng mà còn có thể kịp thời tỉnh lại.

Hình như La Sát đạo quân bị huyết mạch mãnh thú ảnh hưởng nên thời gian ngẩn người dài hơn, song chiến đấu có lẽ là bản năng của La Sát nên cơ thể tự động phản ứng.

Phi kiếm rất nhỏ, hình như nó thật sự giết người trong mơ. Nó không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ đơn giản là phóng ra năng lực tạo ảo ảnh.

Trong lúc Cố Nhai Mộc vẫn đang lơ mơ thì bên tai vang lên một tiếng ‘hừ’, y đột nhiên tỉnh dậy, tay biến thành vuốt đánh bay phi kiếm.

Phi kiếm bị đánh bay sang nơi khác, đi tìm mục tiêu kế tiếp. Cố Nhai Mộc quay lại thì nhìn thấy Đỗ Thánh Lan vung kiếm che chắn cho y, nếu như vừa rồi y không kịp phản ứng thì cũng có thể kịp thời đẩy lùi phi kiếm.

Còn về tiếng ‘hừ’ không cần thiết kia.

Dĩ nhiên là một trò đùa.

Đỗ Thánh Lan mỉm cười, Cố Nhai Mộc dựa vào ánh sáng tù mù nhìn nụ cười của hắn, khoé miệng không nhịn được cong theo.

“Đừng cười nữa.” La Sát đạo quân nói: “Chẳng lẽ hai ngươi không phát hiện cơ thể hơi nặng hả?”

Sức nặng này chính là uy áp, dường như có thêm một ngọn núi khổng lồ vô hình, lúc đi về phía trước, cảm nhận không khác gì độ kiếp hợp nhất. Giờ phút này, Đỗ Thánh Lan có cảm giác như gậy ông đập lưng ông.

Bầu không khí ướt át lại vô tình bị phá vỡ, một tia sét và một con rồng phải quay về chuyện chính.

Cố Nhai Mộc bảo Đỗ Thánh Lan lui lại, tôm tít quả đấm sắt tái xuất giang hồ. Tôm tít đấm xuống đất, mặt đất nhanh chóng xuất hiện một cái hố tròn.

“Một lát nữa dùng trận pháp phong ấn miệng hố, cho dù phi kiếm tấn công trong bóng tối thì khi phá trận, chúng ta cũng có thể cảm nhận được tiếng động.”

Trong sương mù có rất nhiều phi kiếm, năng lực bình thường. Đỗ Thánh Lan từng nghi ngờ những thanh phi kiếm này có phải là phân thân của Nhạn Kiếp Kiếm hay không, phải hợp lại thành một mới có thể tạo ra sức sát thương khổng lồ.

Hoà thượng Ngũ Uẩn: “Nếu phi kiếm giữa chừng đâm tới thì sao?”

Tôm tít lạnh lùng hỏi: “Ngươi khinh thường ta?”

Chất lượng và độ sâu của cái hố do y đào chắc chắn không có vấn đề.

“…..” Hoà thượng Ngũ Uẩn bị ép câm miệng, hết sức cạn lời.

Đường hầm cũng đã được đào xong, sau một câu ‘lên đường thôi’ của Cố Nhai Mộc, mọi người như sủi cảo đi xuống đường hầm.

Cố Nhai Mộc dẫn đầu đi trước mấy ngàn thước, chịu trách nhiệm dẫn đường. Đỗ Thánh Lan phải kết trận ở miệng hố, chịu trách nhiệm chặn hậu.

Để bảo đảm an toàn của hắn, La Sát đạo quân đi gần cuối.

Áp lực phía trên càng lúc càng lớn, vẽ trận trên không trung rất phí sức. Quá trình này tốn khá nhiều thời gian, đến khi Đỗ Thánh Lan bày trận xong xuôi thì phía trước đã là một hành lang rất dài, không nhìn thấy hoà thượng và tôm tít chứng tỏ họ đã đi rất xa.

“Không biết người bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình của chúng ta không?”

La Sát đạo quân lấy ra một viên minh châu soi sáng, lắc đầu: “Động Thiên Thuỷ Kính chỉ có thể nhìn thấy sự vật, sự việc trên mặt đất. Đừng nói là đường hầm, cho dù là một hang động được che chắn sơ sài cũng không thể nhìn thấy.”

Người ngoài quả thật không nhìn thấy gì.

Ưu thế duy nhất của người ngoài chính là khi các tu sĩ trong Kiếm Tâm Kính bước vào sương mù, người ngoài sẽ nhìn rõ hơn những người trong màn sương. Nhìn thấy Cố Nhai Mộc thành thạo đào hố, nét mặt mọi người vô cùng đặc sắc.

Những người đến trước nhóm Đỗ Thánh Lan chịu áp lực gấp trăm lần nên không thể bay nổi, họ còn phải đối phó phi kiếm hay đánh lén, có thể nói là vô cùng mệt mỏi. Trọng lực có thể phá vỡ đốm sáng, họ không thể không dùng chân khí bảo vệ đốm sáng.

Cũng có người nghĩ đến chuyện chạy xuống lòng đất, tuy nhiên điều kiện quá ngặt nghèo.

Đầu tiên là phải am hiểu đào hang, thứ hai là phải biết trận pháp phong ấn cửa động. Điều quan trọng nhất là phải tin tưởng đồng đội, trong khi mở đường bảo vệ xung quanh.

Nhóm của Đỗ Thánh Lan hoạt động trong lòng đất, điều đó có nghĩa là sức hấp dẫn lớn nhất đã không còn.

Ở Minh Đô, Cửu Nô ngáp ngắn ngáp dài: “Có lẽ con nuôi sẽ giành được hạng nhất.”

Đào hầm rất tốn sức nhưng ở dưới đất sẽ không bị những yếu tố khác ảnh hưởng.

“Vậy thì chưa chắc.”  m Khuyển tập trung nhìn về nơi nào dó.

Lúc một vị tu sĩ bị phi kiếm tấn công thì Trúc Mặc mạo hiểm chém một nhát, người kia bị kiếm khí gây thương tích, ba đốm sáng bay đến bên cạnh Trúc Mặc, áp lực trên người gã đột nhiêm giảm nhẹ hơn nhiều.

Trúc Mặc nhìn chằm chằm đốm sáng rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nếu nói thứ thần kỳ nhất trong vùng không gian này thì không phải là kim giáp binh mà là đốm sáng. Chúng nó là hoá thân của quy tắc đặc biệt.

Cùng lúc đó, Đỗ Thánh Lan cũng đang nghiên cứu những đốm sáng này: “Rất giống quy tắc trong tiểu thế giới.”

Hình thức bên ngoài khác nhau nhưng bản chất giống nhau, đốm sáng vận hành quy tắc không cho phép vi phạm. Ví dụ như kim giáp binh từng nói đốm sáng không thể tặng hay cho, nếu cố ý thực hiện thì có lẽ sẽ mất tư cách sát hạch.

Đường hầm sâu trong lòng đất một ngàn mét rất thông thoáng.

Đỗ Thánh Lan tập trung vào hai vấn đề: Làm thế nào để nhận được sự chấp thuận của Kiếm Tâm Bích và hoàn thiện Tôi Thể Pháp. Vấn đề thứ hai không thể cưỡng cầu, vấn đề đầu tiên thì nhất định phải làm.

Mặc dù những lời của con rối hơi thái quá nhưng vẫn khả thi, dù sao hành động của U Lan tôn giả cũng không giống người bình thường.

Vượt qua lần sát hạch thứ nhất sẽ thu hút sự chú ý của Kiếm Tâm Bích, về phần dùng tình yêu cảm hoá thì Đỗ Thánh Lan đang nghĩ Tôi Thể Pháp có thể thay thế hay không? Ví dụ như sau khi chiến thắng, hắn đứng ở lối vào ngọn núi xanh, sử dụng chiêu dục tiên dục tử của Thiên Lôi Tôi Thể.

“Có khi ta sẽ bị ném ra ngoài.”

Lúc hắn đang lầm bầm, La Sát đạo quân đi phía trước đột nhiên giậm chân, dạ minh châu trong lòng bàn tay tối xuống, ánh mắt khó đoán.

“Đừng ép bản thân phải lấy được Kiếm Tâm Bích.”

La Sát đạo quân tự nhiên nói thế làm Đỗ Thánh Lan nghi ngờ: “Hả?”

Trong đường hầm vẫn còn hoà thượng Ngũ Uẩn, La Sát đạo quân không quen người này, để đảm bảo an toàn nên phải truyền âm với Đỗ Thánh Lan: “Có lẽ con rối nghe lời nhị sư huynh của đệ, cố ý dẫn đệ tới nơi này.”

Từ lúc ở tiểu thế giới, mỗi khi La Sát đạo quân nhắc đến Thiên Cơ đạo nhân đều hơi do dự, bây giờ cuối cùng cũng nói hết suy đoán: “Ta nghi ngờ tiểu thế giới được dùng để rèn luyện tâm tính cho nó, con rối cũng được để lại cho nó.”

La Sát đạo quân chỉ đang nghi ngờ, Đỗ Thánh Lan từng gặp U Lan tôn giả, dĩ nhiên có thể chắc chắn chuyện đầu tiên.

Đỗ Thánh Lan cười khổ: “Thảo nào đại sư huynh cố ý đi theo.”

Nếu như con rối được để lại cho Thiên Cơ đạo nhân, khả năng cao mọi chuyện đều do Thiên Cơ đạo nhân sắp đặt. La Sát đạo quân không đoán được mưu đồ của hồ ly, chỉ cảm thấy Thiên Cơ đạo nhân đã xem Đỗ Thánh Lan là một quân cờ, khi đánh cờ chắc chắn sẽ nguy càng thêm nguy.

Làm gì cũng phải có lý do, Thiên Cơ đạo nhân muốn làm gì thì Đỗ Thánh Lan không biết, tò mò hỏi: “Lúc Thiên Cơ đạo nhân ở thượng giới có hình dạng gì?”

“Lừa đảo.” La Sát đạo quân đánh giá rất sắc bén.

Đỗ Thánh Lan nghe ra trách cứ và lo lắng trong giọng nói của La Sát đạo quân.

“Nó là một đứa bao che khuyết điểm.” La Sát đạo quân ví dụ không hợp lắm: “Nếu có một ngày giết một triệu người có thể cứu được một đệ tử trong sư môn, nó chắc chắn sẽ không chút do dự vung đao.”

“Sư tôn từng nói đây cũng là một loại ích kỷ, vạn vật đều có số mệnh, cho dù muốn nghịch thiên sửa mệnh cũng không thể gây hoạ cho muôn dân.” La Sát đạo quân thở dài: “Sư tôn vẫn muốn nhị sư đệ làm một người tu hành chân chính mà không phải là kỳ thủ.”

Đỗ Thánh Lan có thể hiểu được nỗi khổ tâm của U Lan tôn giả. Từ xưa đến nay, từng có trường hợp quân cờ nhảy khỏi ván cờ, tuy nhiên kỳ thủ cao minh chân chính hiếm khi được chết già.

Thiên Cơ đạo nhân có thể ở hạ giới lâu như vậy, chứng tỏ năng lực đã suy yếu rất nhiều, nguyên nhân chắc chắn có liên quan đến việc thăm dò thiên cơ.

“Nó xem đệ là quân cờ, có lẽ đã tính kế đệ từ lâu. E rằng nó sẽ không có tình đồng môn với đệ đâu.”

Đỗ Thánh Lan thở dài: “Tới trễ rồi.”

La Sát đạo quân bật cười, tiếp tục truyền âm: “Trước tiên phải đảm bảo an toàn của chính đệ, đừng quá để tâm đến Kiếm Tâm Kính.”

Đỗ Thánh Lan đang âm thầm tìm kiếm trong các loại trận pháp, đề phòng sau này có tu sĩ lén tấn công nên không phụ hoạ theo La Sát đạo quân.

Chỉ là một Kiếm Tâm Kính, không đáng để mưu tính nhiều như vậy.

Thậm chí bây giờ hắn cảm thấy bản thân được sinh ra chưa chắc đã là âm mưu của một mình Đỗ Thanh Quang. Cố Nhai Mộc từng nói đạo thể trời sinh có thể vá trời, nói không chừng là Thiên Cơ đạo nhiên tiết lộ cho tứ đại gia tộc.

Không ai thích bị xem là quân cờ, Đỗ Thánh Lan cười mỉa: “Nếu ta là U Lan tôn giả, ta nhất định sẽ treo ngược tên đệ tử ngỗ nghịch này lên đánh.”

La Sát đạo quân nghe vậy thì bật cười: “Không sai, trước đây người nhị sư đệ sợ nhất chính là sư tôn.”

Không biết Đỗ Thánh Lan nghĩ đến điều gì mà ngước mắt nhìn La Sát đạo quân.

La Sát đạo quân nhớ lại chuyện cũ, hạ giọng nói nhỏ: “Nhị sư đệ không sợ trời không sợ đất, song mỗi lần nhìn thấy sư tôn cứ như chuột thấy mèo.”