Chương 539: Đại Nguyên sơn mạch
Phong Thanh Thanh nhìn vẻ mặt không cam tâm của dâm tặc, nàng lấy ra một thanh trường kiếm đặt bên cạnh.
- Huân Vũ, muội có biết thanh kiếm này của ta tên gì không ?
- Không biết.
- Đây là trảm lang kiếm, một khi rời vỏ nhất định phải thấy máu.
Thanh Thanh dứt lời, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía Lâm Phong, còn tốt là nàng không biết đọc tâm thuật nếu không đã rút kiếm xử cái tên nào đó nói nàng thích ngủ trên cây.
Lâm Phong nhìn thanh trường kiếm trong tay bạo nữ không nhịn được mà khép chân lại, ánh mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ nghĩ ngơi.
Bây giờ Lâm Phong mới hiểu vì sao Huân Vũ nói chỗ của nàng không tiện, căn phòng này thật sự rất nhỏ, chỉ riêng chiếc giường lớn của hai nàng đã chiếm gần một nữa diện tích, ngoài ra còn có một số vật phẩm chuyên dùng của nữ tử, khoảng trống còn lại ít đến đáng thương.
Lâm Phong đi tới chỗ trống, nơi này không đủ cho hắn nằm, xem ra phải vận công qua đêm.
- Hài, tội nghiệp thằng nhỏ.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến chẳng khác nào sát muối vào v·ết t·hương, cơ hội tốt thế này lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lâm Phong vừa ngồi xuống thì số vật phẩm trong phòng đột nhiên biến mất, không cần nghĩ cũng biết là do hai nàng đã thu vào giới chỉ, vậy là có đủ chỗ để nằm ngủ.
- Lão đầu, lúc nãy ta vận công nên không nghe rõ lời lão nói, lão còn đó không, alo…
Hôm sau, tất cả mọi người tập trung bên ngoài Đại Nguyên sơn mạch, cách bọn họ vài dặm là một cái hẻm núi ẩn hiện bên trong hỏa vụ, đây cũng chính là con đường tiến vào Hỏa Sơn.
Giọng nói nghiêm nghị của một vị trưởng lão vang lên.
- Bọn ta chỉ đưa các ngươi đến đây, cho dù có thu hoạch được hay không thì ba tháng sau phải tập trung ở nơi này.
- Tuân lệnh.
Trước khi tiến vào Đại Nguyên sơn mạch, tu sĩ cần phải sử dụng bách hỏa tinh nguyên đan trước nữa canh giờ để dược lực được phát huy một cách tốt nhất.
Nữa canh giờ trôi qua, đám thiên kiêu lần lượt tiến vào khe núi, dẫn đầu là tam đại gia tộc, sau cùng là Hỏa Dương thánh cung và thiên kiêu Đông Hoang, số còn lại sẽ đi ở giữa.
Tuy Đại Nguyên sơn mạch không có nhiều yêu thú sinh sống nhưng cũng không phải là nơi yên bình, bọn yêu thú nơi này bị hỏa khí ảnh hưởng nên tính tình trở nên cuồn bạo, chỉ động thủ không động khẩu.
Không chỉ có tính tình ngang ngược mà gần như tất cả yêu thú trong sơn mạch đều sở hữu độc tố bên trong cơ thể, một khi b·ị t·hương phải lập tức sử dụng giải dược nếu không có thể rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Trước khi khởi hành đến Hỏa Nguyên thì Lâm Phong đã điều tra phần lớn yêu thú sống bên trong Đại Nguyên sơn mạch, ngay cả giải dược hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chỉ cần ngồi chờ xem có ai b·ị t·hương không.
Lúc này cả đám thiên kiêu đã tiến vào bên trong hỏa vụ, lối vào Hỏa Nguyên chỉ còn cách bọn họ vài dặm, Đại Nguyên sơn mạch dần hiện rõ.
- Cái này thật sự là sơn mạch sao ?
Đến tận bây giờ Lâm Phong mới nhìn rõ cái nơi được gọi là lối vào, nơi này đâu phải hẻm núi mà khoảng trống giữa hai ngọn cự sơn cao không thấy đỉnh, lớn không rõ hình.
Ngọn cự sơn này thật sự rất lớn, dù đứng cách vài dặm cũng không thấy rõ hình dáng, chỉ thấy được hai cái bóng đen mơ hồ chắn ngang thiên địa, ở giữa có một khe hở, hỏa vụ nơi đó không ngừng tràn ra.
Khi mọi người đi đến trước khe núi, Lý Nguyệt Thần chợt xoay người nhìn đám thiên kiêu phía sau.
- Khi tiến vào bên trong, Nguyệt Thần hi vọng các vị đạo hữu có thể đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua nguy hiểm, nếu có người cố ý làm loạn thì đừng trách tam đại gia tộc trở mặt vô tình.
Lý Nguyệt Thần đợi một lúc vẫn không có ai phản đối, nàng lấy ra một viên hồng châu cầm trên tay, thân thể uyển chuyển bước vào bên trong.
Hồng châu trên tay Nguyệt Thần tỏa ra linh quang mờ nhạt xua tan hỏa vụ xung quanh, trong vòng phạm vi mười trượng có thể thấy được cảnh vật rõ ràng.
Tộc nhân tam đại tộc và đệ tử Hỏa Dương thánh cung lần lượt lấy ra hồng châu kích hoạt, hỏa vụ xung quanh đám thiên kiêu dần tán đi, cảnh vật lúc này không khác gì bên ngoài sơn mạch.
Hồng châu là bảo vật tam đại gia tộc và Hỏa Dương thánh cung bí mật nghiên cứu để đối phó hỏa vụ, ngoài trừ một ít cao tầng trong tộc và trưởng lão thì không ai biết được cách luyện chế.
Bên trong khe núi, ngoài trừ hỏa vụ mờ ảo lượn lờ thì cảnh vật cũng tương tự như bên ngoài, vẫn là đại thụ chọc trời, kỳ hoa dị thảo mộc khắp nơi.
Đi được một lúc, Lâm Phong phát hiện cảnh vật xung quanh dần có dấu hiệu thay đổi, nhiệt độ so với bên ngoài đã tăng lên một chút, lá cây dần chuyển thành màu đỏ, có lẽ là do ảnh hưởng của hỏa vụ.
- Đây là…
Đột nhiên Lâm Phong có cảm giác linh lực bên trong cơ thể như bị thứ gì đó kích thích, dần trở nên b·ạo đ·ộng, hắn chuẩn bị vận công áp chế thì linh lực trở lại như thường.
Giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Sắp tiến vào độc vực, tiểu tử ngươi phải cẩn thận.
- Ta hiểu rồi.
Vài canh giờ trôi qua, hỏa vụ xung quanh ngày một trở nên nồng đậm, nhiệt độ không ngừng tăng lên, cảm giác nóng bức vô cùng khó chịu.
Vài tên thiên kiêu thử vận chút linh lực chống đỡ chợt phát hiện tốc độ của linh lực trở nên chậm chạm như bị thứ gì đó áp chế.
Lúc này giọng nói của Lâm Tử Tinh từ phía trước truyền đến.
- Các vị đạo hữu không nên tùy tiện sử dụng linh lực nếu không sẽ làm hao tổn dược lực của bách hỏa tinh nguyên đan.
Đám tu sĩ nghe vậy liền từ bỏ ý định vận công, tiếp tục chịu đựng cảm giác nóng bức, tất cả bọn họ đều biết dược lực của bách hỏa tinh nguyên đan có ảnh hưởng to lớn như thế nào trong chuyến đi lần này.
Nhưng không phải ai cũng cố chịu đựng, Huân Vũ và Thanh Thanh khẽ liếc nhìn nhau, tuy không sở hữu hỏa linh chi thể nhưng vẻ mặt hai nàng vẫn rất tốt.
Trước khi tiến vào khe núi cả hai đều sử dụng bách hỏa tinh nguyên đan của Lâm Phong đưa, đan dược thu được từ danh ngạch thì hai nàng vẫn còn giữ trong người.
Tuy đan dược của Lâm Phong không thể so với tam đại gia tộc nhưng dùng để giải nhiệt thì không thành vấn đề.
Đúng lúc này, vài bóng đen từ trong bụi cây lao về phía đám thiên kiêu, một thanh niên bước ra, trường kiếm trong tay chém tới.
- ÉC… ÉC…
Vài bóng đen rơi xuống nằm bất động, số ít còn lại lập tức quay đầu bỏ chạy.
Lâm Phong nhìn mấy thứ rơi trên mặt đất, thì ra chỉ là vài đầu huyền cấp yêu thử, có lẽ mọi người đều thu lại linh lực làm cho đám yêu thú không nhìn ra được tu vi nên mới t·ấn c·ông bừa như vậy.
Nữa ngày trôi qua, đám người Lâm Phong liên tục gặp phải công kích, phần lớn đều là huyền thú và hoàng thú, mỗi lần gặp phải tập kích chỉ cần một tên thiên kiêu vận linh lực bạo phát khí tức vương giả là đủ dọa cho đám yêu thú bỏ chạy.
Thời gian một ngày trôi qua, mọi thứ vẫn tương đối thuận lợi, tiếp tục như thế này thì chỉ cần thêm ba ngày là có thể vượt qua Đại Nguyên sơn mạch tiến vào Hỏa Nguyên.