Thiên La

Chương 532: Hỏa Nguyên




Chương 532: Hỏa Nguyên

Lâm Phong nghe lão đầu hỏi, khóe môi khẽ nhếch, gương mặt hiện ra nụ cười mờ ám.

- Nam nhân ai mà không thích leo núi.

- Núi này không dễ leo.

- Không sao, núi càng cao thì ta càng thích.

- Có cần lão phu đào cho ngươi một cái động phủ ở trên đó không ?

Lão đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Phong, lửa cháy đến chân rồi mà vẫn còn nổi lòng tham.

Nếu chỉ có Lâm Phong biết chỗ của linh dược thì lão đầu có thể nghĩ cách giúp hắn.

- Tiểu tử ngươi muốn tranh giành với đám người ngoài kia ?

- Ta không phải muốn tranh giành với bọn họ, ta làm như vậy là vì tôn sư trọng đạo.

Lão đầu từng nói muốn đột phá thì cách tốt nhất là thực chiến, một tiêu tối thượng của Lâm Phong là đột phá vương giả chứ ham muốn gì mấy gốc linh dược kia.

- Tình hình của tiểu tử ngươi lúc này không được tốt cho lắm, khẩu nghiệp ít thôi.

- Khục… lão nói gì vậy, ta nghe không hiểu.

- Ngươi muốn dùng ưu thế về đan dược để tranh giành với bọn chúng đúng không ?



Lão đầu không đợi Lâm Phong biện giải, tiếp tục nói.

- Người khác thì lão phu không chắc nhưng nha đầu họ Lý kia chắc chắn không chỉ mang theo một viên đan dược.

- Lão nói thật hả ?

Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt do dự, nếu đối phương có nhiều hơn một viên đan dược thì ưu thế của hắn gần như không còn được bao nhiêu.

Với tâm cơ của Lý Nguyệt Thần chắc chắn sẽ tính đến chuyện có người tranh giành linh dược, dù nàng không chuẩn bị thêm đan dược thì cũng có thủ đoạn khác để phòng thân.

Lão đầu nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tiểu tử đối diện, tiếp tục buôn lời hù dọa.

- Nếu như tiểu tử ngươi xung đột với tam đại gia tộc hoặc là thế lực thánh cung thì đến lúc Ma giáo phục kích để xem ai cứu được ngươi.

- Lão có chắc đám yêu nghiệt đó sẽ tiến vào Hỏa Nguyên không ?

- Thà tin là có còn hơn không, cẩn thận không bao giờ thừa.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hắn lại cảm giác đường thẳng có vẻ dễ nhìn hơn đường cong, nam nhân sao có thể nói cong là cong được.

- Dù linh dược trân quý nhưng thời gian là vô giá, vẫn là tiền bối cao minh.

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Sau khi thống nhất ý kiến, Lâm Phong bắt đầu vận công tu luyện, hi vọng có thể tìm ra một chút gì đó liên quan đến vực, từ Hỏa Dương sơn mạch trở về hắn vẫn ngày đêm tu luyện chỉ là chưa có kết quả.

Hôm sau, bên ngoài Mạc thành, vài chục tu sĩ có già có trẻ cưỡi đà la yêu cầm bay về phía Hỏa Nguyên.



Về diện tích thì Hỏa Nguyên không thể so với Sa Nguyên nhưng về mức độ nguy hiểm thì lại không kém.

Bên ngoài Hỏa Nguyên có độc vụ bao phủ, không có bách hỏa tinh nguyên đan thì ngay cả tôn giả cũng không thể tiến vào, bên trong có địa hình hiểm trở, phần lớn yêu thú đều sở hữu hỏa yêu chi thể, bản tính cuồn bạo, động là đánh.

Nhưng đó vẫn chưa phải là thứ đáng sợ nhất, tương truyền bên trong Hỏa Nguyên có vô số hỏa sơn, có ngọn cao hơn vạn trượng, mỗi lần phun trào khiến cho một mảnh thiên địa phải chấn động.

Một nơi nguy hiểm như vậy dù là tôn giả nhìn thấy cũng phải quay đầu, cỡ như vương giả thì chỉ có vào mà không có ra.

Sở dĩ đám thiên kiêu dám mạo hiểm tiến vào là vì khu vực mà bọn họ nhắm đến chỉ là một phần nhỏ nằm ở phía bắc của Hỏa Nguyên.

Vì nằm gần với Bắc Hoang nên hỏa mạch nơi này bị hạn chế, trong phạm vi trăm vạn dặm thiên địa chỉ có vài chục ngọn hỏa sơn, gần một nữa trong số đó đã không còn hoạt động.

Thổ nhưỡng giàu linh khí cùng với những dòng đại hà từ Bắc Hoang đổ về tạo thành một nơi sinh trưởng lý tưởng cho linh dược.

Đó là gần như tất cả thông tin mà Lâm Phong đã tìm hiểu được về Hỏa Nguyên, một nơi mà cả cơ duyên và nguy hiểm đều làm cho người ta kinh sợ.

Nữa ngày trôi qua, lúc này đám người Lâm Phong đã tiến vào địa phận của Sa Nguyên, trước mặt bọn họ không còn bóng dáng của đại thụ mà thay vào đó là những đồi cát vàng kéo dài vô tận cùng với nhiệt độ cao bất thường.

Lâm Phong sở hữu hỏa linh chi thể dù chỉ là hàng phách nhưng vẫn có thể thích nghi, chỉ tội cho Huân Vũ và Thanh Thanh, dù đã có hàn thạch hộ thân nhưng thỉnh thoảng phải vận linh lực để chống cự.

Ánh mắt Lâm Phong lặng lẽ quan sát đám người xung quanh, ngoài trừ hai vị nữ tử bên cạnh hắn ra thì những người còn lại rất bình thường, có lẽ bọn họ đều sở hữu hỏa linh chi thể.

- Hài, người tính không bằng trời tính.



Lâm Phong lấy ra hai cái bình ngọc đưa cho hai nữ tử bên cạnh.

- Bên trong có vài viên hàn đan dùng để giải nhiệt rất tốt.

Trước khi lên đường, Lâm Phong đã luyện chế cả chục bình hàn đan hi vọng có thể lợi dụng nhiệt độ của Sa Nguyên để kiếm chút đỉnh, giờ thì xem như đổ sông đổ biển.

Có lẽ các thế lực cũng đã tính đến trường hợp này nên chỉ cử tu sĩ sở hữu hỏa linh chi thể tiến vào Hỏa Nguyên, khi tiến vào những nơi có nhiệt độ cao thì không cần phải vận linh lực hộ thể, cũng tránh làm suy giảm dược lực của bách hỏa tinh nguyên đan.

Một trong những quy tắc bất di bất dịch của Sa Nguyên là ngày đi đêm nghỉ, dù bố ngươi là ai thì cũng phải tuân thủ.

Đêm xuống, bên trong một cái thạch động có vài chục tu sĩ tụ tập, từ y phục trên người có thể thấy đám người này không cùng một một thế lực.

Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, cẩn thận đánh giá hang động, không gian khá lớn, đủ chỗ cho hơn trăm người, từ vết tích trên vách hang cho thấy nơi này đã tồn tại rất lâu.

Nghe nói từ Đan thành đến Hỏa Nguyên có vài chục cái thạch động thế này, bọn chúng không phải tự nhiên mà thành, tất cả đều do tam đại gia tộc và Hỏa Dương thánh cung dựng lên để tu sĩ trú ngụ.

- Không cần nhìn, nơi này sẽ không sập xuống.

Lâm Phong đang quan sát hang động thì nghe được giọng nói châm chọc từ bên cạnh truyền đến, ánh mắt bất mãn.

- Tất nhiên ta biết cái hang này sẽ không sập.

- Vậy lúc nãy ngươi lén chôn thứ kia bên ngoài để làm gì ?

Phong Thanh Thanh ném cho Lâm Phong ánh mắt xem thường, trước khi tiến vào thạch động chính mắt nàng đã nhìn thấy dâm tặc lén lút giấu ma trận cách nơi này vài dặm.

- Liên quan gì tới ngươi.

Lâm Phong không ngờ chuyện xấu của mình lại bị bạo nữ phát hiện, hắn giấu ma trận không phải sợ nơi này có biến mà là do bản năng.

Với phương châm an toàn là trên hết thì trước khi làm chuyện gì Lâm Phong đều sẽ tính cho mình một đường lui, lỡ như cái hang này đột nhiên sập xuống thì vẫn còn cơ hội chạy thoát.

Phong Thanh Thanh nhìn bộ dáng bất cần của tên nam nhân đối diện, trong lòng có chút không vui, nàng chuẩn bị khẩu chiến một trận thì nhìn thấy cái tên đáng ghét đó đang tiến về phía mình.