Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 530: Rời đi




Chương 530: Rời đi

Nếu là vài năm trước, lúc nhân phẩm bạo phát thì Lâm Phong sẽ cười như điên sau đó thu lấy bảo vật rồi tính tiếp, bây giờ hắn đã biết động não, không còn ăn tạp như lúc trước.

- Không cần lo, tâm cơ của nha đầu đó chưa lợi hại đến như vậy.

Nếu Nam Cung Như Mộng thật sự hiểu rõ tầm quan trọng của hai vật phẩm bên trong hộp ngọc thì nàng đã sớm mang ra làm điều kiện, cần gì phải nhiều lời như vậy.

Theo lão đầu đánh giá thì Nam Cung Như Mộng có thể xem là thiên tài nhưng tâm cơ của nàng không thể so với thiên phú, luận về âm mưu quỷ kế chỉ sợ còn thua cả Lâm Phong.

Tất nhiên lão đầu cũng không tin vào nhân phẩm của Lâm Phong, hai vật phẩm bên trong hộp ngọc chắc chắn không phải trùng hợp.

- Tiểu tử ngươi đừng quên ở nơi này không chỉ có một nha đầu thiên tài.

- Lão muốn nói đến Lý Nguyệt Thần ?

Lão đầu vừa dứt lời thì trong đầu Lâm Phong liền xuất hiện hình ảnh của một tuyệt thế nữ tử, dung mạo tựa thiên tiên nhưng không bao giờ hắn muốn gặp lại.

Trong số những đối thủ mà Lâm Phong từng gặp trừ lão đầu ra thì Lý Nguyệt Thần là người khó xơi nhất, nữ nhân này tạo cho hắn một cảm giác sâu không lườn được, nguy hiểm còn hơn cả yêu nữ kia.

Hơn nữa nàng cũng từng nhìn thấy hắn lấy mảnh hộ thần giáp bên trong bảo khố, có lẽ từ đó mà sinh ra nghi ngờ.

- Thật là một nữ nhân lợi hại.

Còn tốt là Lâm Phong sẽ không ở lại Đan thành quá lâu, khi Hỏa Nguyên mở ra cũng chính là lúc hắn rời đi.

Lý Nguyệt Thần quá yêu nghiệt, nếu còn tiếp tục ở lại nơi này không chừng đến cả lão đầu cũng bị nàng phát hiện.

Đêm xuống, bên trong căn phòng sang trọng, Ung Dịch Thanh nhìn túi trữ vật trong tay, vẻ mặt trầm ngâm.

Mấy canh giờ trước, trong lúc lão bế quan thì thuộc hạ của thánh nữ đã đến giao túi trữ vật, bên trong là năm danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên và một số tư liệu liên quan.



Từ lúc Ung Ngạn vẫn lạc đến bây giờ, Ung Dịch Thanh chưa bao giờ từ bỏ ý định báo thù, lão đã vận dụng gần như tất cả quyền hạn của bản thân để tìm kiếm tin tức thủ phạm, đáng tiết ngoài cái tên Điền Tu ra thì vẫn bặt vô âm tín.

Dù Lâm Phong không phải là thủ phạm nhưng ít nhiều cũng có liên quan đến c·ái c·hết của Ung Ngạn, tuyệt đối không thể bỏ qua.

- Người đâu.

Cửa phòng mở ra, một tên hắc y nhân từ bên ngoài bước vào, bộ dáng cung kính hành lễ.

- Tham kiến gia chủ.

- Chuyện lão phu giao cho các ngươi đã làm tới đâu rồi ?

- Ám vệ đã trở về gia tộc, chỉ chờ lệnh của gia chủ.

- Ừm.

Ám vệ là thế lực Ung gia âm thầm bồi dưỡng chuyên dùng để giải quyết những chuyện không thể công khai, cấp bậc được chia làm kim, ngân, đồng.

Trong đó kim vệ là cấp bậc cao nhất, quy tụ tinh anh của ám vệ, gần như tất cả nhiệm vụ mà bọn họ tiếp nhận đều được hoàn thành.

Tài nguyên dùng để bồi dưỡng kim vệ không thua kém đám thiên kiêu đại tộc ngoài kia, mỗi một tên kim vệ đối với Ung gia đều có vai trò quan trọng, không thể tùy ý điều động.

Nhưng vì báo thù cho nhi tử, Ung Dịch Thanh đã sử dụng quyền lực của lão điều động một tên kim vệ cùng bốn tên ngân vệ, nhất định phải bắt sống Lâm Phong.

Lão không chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao Ma giáo lại để ý đến Lâm Phong mà còn muốn t·ra t·ấn tên tiểu tử đó một trận để hả mối hận trong lòng.

- Có tin tức gì của Điền Tu không ?

- Thuộc hạ vẫn đang cho người điều tra.



- Một khi có tin tức phải lập tức thông báo.

- Tuân lệnh.

Ung Dịch Thanh ra hiệu cho tên thuộc hạ rời đi, bên trong căn phòng sang trọng chỉ còn lại một lão đầu với ánh mắt tràn đầy sát khí.

- Ngạn nhi, phụ thân nhất định sẽ báo thù cho con.

Thời gian Hỏa Nguyên mở ra ngày một đến gần, không khí bên trong Đan thành càng trở nên náo nhiệt, nổi bậc nhất là trận đấu giá vài ngày trước của Vạn Bảo Các.

Bốn danh ngạch Hỏa Nguyên được chia ra lần lượt đấu giá, đến cái cuối cùng thì giá trị đã lên đến hơn hai trăm vạn trung phẩm linh thạch.

Khi Lâm Phong nhận được tin tức đã đóng cửa bế quan suốt ba ngày để ổn định tinh thần, hắn không giận bản thân đã tặng danh ngạch cho Nam Cung Như Mộng mà là vì bị đám thiên tài Đông Hoang chiếm tiện nghi.

Mấy hôm trước, Trương Thừa Ân dẫn theo vài người đến gặp Lâm Phong để hỏi mua danh ngạch, sau khi hai bên thương lượng cuối cùng chốt giá một trăm hai mươi vạn trung phẩm linh thạch.

Lâm Phong nghe nói giá trị của danh ngạch chỉ giao động từ một trăm vạn cho đến một trăm năm mươi vạn trung phẩm linh thạch nên mới miễn cưỡng đồng ý, sẵn tiện kết giao thêm vài tên thiên kiêu.

Không ngờ giá danh ngạch năm nay lại tăng đột biến, lão đầu suy đoán chuyện này có thể liên quan đến Ma giáo, cụ thể là Vương Lăng.

Nếu lão đoán không lầm thì số danh ngạch của Vương Lăng đã rơi vào tay Ma giáo, mà vật hiếm tất quý, giá cả leo thang là chuyện có thể hiểu được.

Sau khi có được danh ngạch thì chuyện tiếp theo là tuyển chọn đối tượng để tiến vào Hỏa Nguyên tìm kiếm tài nguyên.

Vì chuyện này mà các thế lực đã triệu tập không ít tinh anh từ bên ngoài trở về, chân truyền đệ tử Hỏa Dương thánh cung cũng đã đến Đan thành.

Có người đến thì cũng có người đi, bên ngoài truyền tống trận của Đan thành, hai đại mỹ nhân đứng cạnh nhau, ánh mắt không nỡ nhìn đối phương.

Lý Nguyệt Thần thở dài.



- Hiếm có dịp muội đến Tây Hoang, không thể ở thêm vài ngày sao ?

- Nhiệm vụ của muội đã kết thúc, đến lúc phải rời đi.

Nam Cung Như Mộng mỉm cười, Đan thành rất tốt nhưng đến cuối cùng vẫn không phải là nhà của nàng, nếu không có chuyện của Lâm Phong thì nàng đã sớm trở về Trường Hà.

Hai người đi được vài bước, Lý Nguyệt Thần chợt dừng lại, ánh ẩn ý tư nhìn nữ tử bên cạnh.

- Ta có một chuyện vẫn không hiểu.

- Trên đời còn có chuyện mà tỷ không hiểu sao ?

- Muội đừng có trêu chọc ta, thiên hạ kỳ sự làm sao có thể biết hết.

- Tỷ muốn hỏi chuyện của Lâm Phong ?

Lý Nguyệt Thần gật đầu, nếu lúc đó Như Mộng dùng hai vật phẩm nàng đưa làm điều kiện thì Lâm Phong sẽ không dễ dàng từ chối như vậy.

Nam Cung Như Mộng khẽ cuối đầu, gương mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ mờ mịt.

- Lúc đó muội cũng không hiểu.

Thật ra đến cả bản thân của Nam Cung Như Mộng cũng không biết vì sao lại không làm như vậy, có lẽ nàng không muốn làm cho ân nhân của mình khó xử, cũng có thể nàng không muốn nhận được thứ tình cảm phải dùng đến thủ đoạn để có được.

Lý Nguyệt Thần chợt mỉm cười.

- Có lẽ ta đã đánh giá quá cao cái tên Lâm Phong đó rồi.

- Hắn làm sao ?

- Như Mộng nhà ta tài mạo song toàn, lòng dạ trong sáng, một nữ tử tốt như vậy lại không nhận ra, muội nói xem ánh mắt của hắn có phải là có vấn đề không ?

Đôi gò má Như Mộng ửng hồng, vị tỷ tỷ này chỗ nào cũng tốt chỉ là thỉnh thoảng lại buôn lời trêu chọc nàng.