Chương 473: Đấu giá hội
Nữ tử phục vụ vội ngăn lại.
- Quản lý đã căn dặn đợi khi buổi đấu giá kết thúc sẽ đến gặp công tử.
- Tốt.
Lâm Phong khẽ gật đầu, đợi đến lúc đó tính hết một lần, đúng là người làm ăn có khác, suy nghĩ chu toàn.
Lâm Phong nhìn cặp dưỡng hồn ngọc trong tay không nhịn được mà sờ thêm vài lần, cảm giác không khác gì thứ của hắn.
- Không ngờ có thể gặp được thứ này ở đây.
- Tiểu tử ngươi không thấy chuyện này có gì lạ sao ?
- Có lẽ mấy hôm nay ta tu tâm dưỡng tính nên nhân phẩm lại bạo phát.
- Bớt nhảm.
Tính theo thời gian thì hơn ba tháng nữa sẽ tiến vào Hỏa Nguyên, lúc này lại xuất hiện vật phẩm liên quan đến di tích Đan Minh, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Lâm Phong lại có suy nghĩ khác.
- Có thể là chủ nhân của cặp dưỡng hồn ngọc này hoàn toàn không biết gì về di tích Đan Minh.
Đan Minh đã biến mất mấy chục vạn năm, trên đời này chỉ sợ ngoài trừ lão đầu ra thì không còn ai nhớ đến.
- Ta nghe nói vật phẩm đấu giá đã được Vạn Bảo Các kiểm tra kỹ lưỡng, chắc là không có vấn đề.
- Tiểu tử ngươi nói cũng có lý.
Nếu đối phương để lại ấn ký bên trên dưỡng hồn ngọc nhất định sẽ bị Vạn Bảo Các phát hiện, lúc đó vật phẩm lập tức bị loại ra khỏi đấu giá hội.
Còn một khả năng nữa là Vạn Bảo Các thông đồng với đối phương, nhưng khả năng này là cực thấp, cả vạn năm danh tiếng không phải để trưng cho có.
Trong lúc Lâm Phong và lão đầu bàn luận thì bị giọng nói của Lãnh Phi Dao cắt ngang.
- Tiểu Phong tử cho ta mượn một ít linh thạch có được không ?
- Bao nhiêu ?
- Không nhiều, chỉ cần mười vạn là đủ.
- Không có.
Xem mười vạn trung phẩm linh thạch không nhiều, những lời này chỉ có tiểu sư tỷ là dám nói.
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ.
- Đệ dám không đồng ý.
- Không phải đệ không đồng ý mà là không thể đồng ý.
Lâm Phong bày ra bộ mặt bất đắc dĩ.
- Đệ còn phải chừa linh thạch để đánh cược với cái tên họ Trang kia nữa.
- Hừ, ngụy miệng.
Lãnh Phi Dao đổi hướng qua tỷ tỷ của nàng.
- Tỷ tỷ.
- Không được.
- Muội không có mượn linh thạch, muội muốn tố cáo.
- Chuyện gì ?
Lãnh Hàn Băng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn tiểu muội lại có thêm vài phần quan tâm.
Phi Dao bỉu môi, vẻ mặt ủy khuất.
- Mấy hôm trước có một tên muốn khi dễ muội, hắn còn gọi muội là lão bà, hức…
Nhiệt độ bên trong căn phòng bắt đầu giảm xuống, giọng nói của Hàn Băng lạnh thêm vài phần.
- Tên đó ở bên trong nội thành ?
- Hắn…
- Hàn Băng sư tỷ không cần lo lắng, đệ đã cảnh cáo tên đó sau này phải tránh xa Phi Dao sư tỷ.
Lâm Phong vội xen vào, vẻ mặt lấy lòng nhìn Phi Dao.
- Tiểu sư tỷ yên tâm, cái tên đó tuyệt đối sẽ không dám tiếp tục làm loạn.
- Nhưng mà ta sợ a…
- Đúng rồi, đệ thấy bên trong danh sách có vài pháp bảo phòng ngự, hay là tỷ cứ chọn một cái để phòng thân có được không ?
- Nhưng ta không có đủ linh thạch.
Trong người Phi Dao vốn có hơn mười vạn trung phẩm linh thạch nhưng mấy hôm trước đã dùng hết hai vạn, nàng còn phải để dành vài vạn phòng thân, vị chi không còn được bao nhiêu.
Lâm Phong vỗ ngực đảm bảo.
- Chuyện linh thạch cứ giao cho đệ.
- Vậy còn chuyện đánh cược thì sao ?
- Dù sao đệ cũng không thua…
- Vậy thì ta yên tâm.
Lâm Phong còn chưa dứt lời đã bị Phi Dao chặn ngang, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt ửng hồng lướt qua vài tia đắt ý.
- Vẫn là tiểu Phong tử tốt nhất.
- Đệ không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Nếu Lâm Phong không đồng ý chỉ sợ gia môn sẽ có biến, xem ra phải nhanh chóng nói chuyện với lão bà để tránh đêm dài tốn linh thạch.
Vật phẩm tiếp theo là một bộ thanh y dành cho nữ tử, địa cấp phòng ngự pháp bảo, giá khởi điểm ba vạn trung phẩm linh thạch.
Nhờ có tài lực hùng hậu của tiểu sư đệ mà Phi Dao thành công lấy được thanh y với giá chín van trung phẩm linh thạch.
- Để xem tiếp theo là thứ gì…
Ánh mắt Phi Dao lướt nhìn qua các vật phẩm bên trong danh sách thì bị ngọc thủ của tỷ tỷ ngăn lại.
- Tỷ tỷ muốn thứ gì cứ chọn, muội bao hết.
- Đủ rồi, muội còn làm loạn thì đừng trách ta.
- Muội biết rồi.
Sau một lúc đấu giá cũng đến lượt vật phẩm của Lâm Phong lên sàn.
- Vật phẩm tiếp theo là một bình gồm mười viên địa cấp thượng phẩm dưỡng hồn đan, giá khởi điểm năm vạn trung phẩm linh thạch.
- Sáu vạn.
- …
- Mười lăm vạn trung phẩm linh thạch, thành giao.
- Cuối cùng cũng gỡ được một ít.
Lâm Phong thở phào, tình hình có vẻ khả quan, đây chỉ là vật phẩm đầu tiên của hắn cũng là vật phẩm có giá trị thấp nhất.
Một canh giờ trôi qua, vòng đấu giá thứ hai chính thức bắt đầu, tất cả vật phẩm sẽ có giá khởi điểm ít nhất là mười vạn trung phẩm linh thạch.
Ngoài trừ Lâm Phong thì Huân Vũ và Phi Dao cũng đã thành công đấu giá được vật phẩm, những người còn lại thì vẫn chưa có động tĩnh.
- Vật phẩm tiếp theo là một tờ nguyên chỉ được luyện chế từ da của thiên cấp sơ giai yêu thú thiết dực băng xà, giá khởi điểm mười vạn trung phẩm linh thạch.
Một tờ lam sắc nguyên chỉ trống không được mang lên sàn đấu, nhiệt độ xung quanh liên tục hạ xuống, tuy chỉ còn một lớp da nhưng vẫn tỏa ra uy áp hùng mạnh của thiên thú.
- Ngay cả thiết dực băng xà cũng bắt được, thật là lợi hại.
- Thứ này đã là gì, thứ lợi hại thật sự vẫn còn ở phía sau.
- Mười một vạn trung phẩm linh thạch…
Qua vài lần đấu giá, nguyên chỉ từ mười vạn đã tăng lên gấp đôi nhưng số người tranh giành vẫn còn không ít.
- Hai mươi vạn.
- Hai mươi hai vạn…
Bên trong kim phòng, Lãnh Hàn Băng nhìn giá trị vật phẩm đã tiếp cận ba mươi vạn, ánh mắt thoáng do dự, tuy thiết dực băng xà hiếm có nhưng cái giá này đã vượt xa mức bình thường.
- Ba mươi lăm vạn lần thứ nhất… lần thứ hai…
- Bốn mươi vạn.
Giọng nói bên trong kim phòng truyền đến, lần này không phải của Hàn Băng mà là Lâm Phong, vật phẩm lão bà hắn muốn sao có thể dễ dàng để người khác lấy được.
Hàn Băng xoay người nhìn lưu manh ngồi phía sau.
- Không cần phải tiêu tốn nhiều linh thạch như vậy.
- Chỉ cần là thứ tỷ muốn, dù là sao trên trời thì đệ cũng sẽ tìm cách hái xuống.
Lâm Phong mỉm cười, ánh mắt chân thành nhìn nữ tử đối diện, so với tình cảm của nàng dành cho hắn thì mấy chục vạn linh thạch đã là gì.
Lãnh Hàn Băng do dự một lúc rồi khẽ gật đầu, gương mặt xinh đẹp thoáng qua tiếu ý, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
- Đa tạ.
- Oa… không ngờ tỷ phu của muội lại hào phóng như vậy.
Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tỷ tỷ, nàng cũng muốn có một phu quân như vậy.
- Tỷ phu có thể nói cho muội biết trong túi của huynh còn bao nhiêu linh thạch không ?
- Ta cũng không biết.
Lâm Phong nhìn thấy vẻ mặt sùng bái của tiểu sư tỷ nhịn không được mà đắt ý.
- Còn phải xem đám người kia có bao nhiêu.
- Là sao ?
- Hừ.
Linh Mộng lạnh lùng nhìn hắn.
- Địa hỏa linh chi là của ngươi ?
- Thánh nữ anh minh.
Từ lúc nhìn thấy địa hỏa linh chi bên trong danh sách thì Linh Mộng đã bắt đầu nghi ngờ, với bản tính tham tài của Lâm Phong chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này.