Thiên La

Chương 428: Qủy Cốc




Chương 428: Qủy Cốc

Hai bên bắt đầu lao vào đại chiến, tuy đám hài cốt chiếm ưu thế về số lượng nhưng bọn chúng lại không có kỹ năng nên phía tu sĩ nhất thời chiếm được thượng phong.

Khi Lâm Phong và Linh Mộng xuất hiện thì nhìn thấy đám kim thi vẫn đang giao chiến với tu sĩ.

Theo tính toán thì âm thi phấn chỉ còn vài giờ là dùng hết, để đảm bảo an toàn thì nên rời đi càng sớm càng tốt.

Trong số đám người đứng bên ngoài quan chiến có cả Lý Tâm, ánh mắt hắn âm trầm nhìn về phía Linh Mộng.

Trong lúc ba người Lâm Phong tiến vào cung điện thì Thiết Lang bang đã đến nơi này, bọn chúng chuẩn bị tiến vào thì nhìn thấy Hà Thanh trưởng lão cùng một đám hài cốt chạy ra.

Lý Tâm nhỏ giọng nói với thanh niên bên cạnh.

- Trịnh huynh, hai tên đó từ bên trong cung điện đi ra không chừng trên người có mang theo bảo vật.

- Không ngờ Lý huynh cũng có suy nghĩ giống ta.

Tên họ Trịnh ngắm nhìn Linh Mộng, ánh mắt lóe lên ánh sáng tà dị, đối với hắn mỹ nữ chẳng khác gì bảo vật.

- Nơi này không tiện ra tay, cứ để bọn chúng đi trước.

- Tốt.

Lý Tâm nhìn Hà Thanh trưởng lão vẫn đang giao chiến với đám hài cốt, chỉ cần hai tên kia rời khỏi tầm nhìn của lão thì bọn chúng sẽ hành động.

Lâm Phong vừa đi vừa nhỏ giọng nói với yêu nữ.

- Xem ra lần này không dễ thoát.

- Chỉ là một đám tạp nham.

Linh Mộng hừ lạnh, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ cần tôn giả không xuất hiện thì nàng không có gì phải lo.

Phía trước hiện ra đám sương trắng, lần này Lâm Phong dễ dàng đi xuyên qua hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng.

Theo lời của lão đầu thì tâm trận chính là đại môn mà đám kim thi bảo vệ, một khi đại môn mở ra thì đại trận sẽ bị phá.

- Đứng lại.

Lâm Phong vừa rời khỏi đám sương trắng thì nghe được tiếng hét từ phía sau truyền đến.

Gần mười người từ bên trong màn sương bước ra, toàn bộ đều có tu vi vương giả.



Lâm Phong nhận ra một tên trong số bọn chúng, chính là Lý Tâm đến từ Thiết Lang Bang.

- Lý huynh có chuyện gì sao ?

- Hai vị đạo hữu, tuy đại trận nơi này đã bị phá giải nhưng vẫn còn rất nguy hiểm, ta đề nghị đạo hữu không nên rời đi.

- Đa tạ ý tốt của Lý huynh, bọn ta có chuyện gấp cần phải giải quyết nên không tiện ở lâu, cáo từ.

- Ta cho các ngươi đi sao.

Tên họ Trịnh bước lên, vẻ mặt kiêu ngạo.

- Mau đưa giới chỉ của các ngươi cho ta.

- Ngươi là ai.

- Ta chính là Trịnh Nguyên, chấp sự Phục Hổ bang.

Lâm Phong nhíu mày, hắn suy nghĩ một lúc thì nhớ ra bên trong Loạn Vực Chi Địa đúng là có một thế lực như vậy, cũng thường thôi.

- Bên trong giới chỉ của ta có rất nhiều bảo vật giá trị liên thành, không thể giao cho ngươi được.

- Hừ, ngươi có biết lão tử của ta là ai không ?

- Hả, chẳng lẽ mẫu thân của ngươi không nói cho ngươi biết ?

- Muốn c·hết.

Trịnh Nguyên hét lớn một tiếng, hắn lấy ra trường thương đâm về phía đối thủ.

- Hộ giá.

Lâm Phong cũng hét lớn một tiếng rồi trốn sau lưng yêu nữ.

- Thì ra là một tên c·hết nhát.

Trịnh Nguyên đắt ý nhìn Linh Mộng.

- Mỹ nữ hình như nam nhân của nàng không dùng được, không bằng theo ta đi.

- Hừ.

Hỏa ảnh trên người Linh Mộng b·ạo đ·ộng, khí tức vương giả đỉnh cấp bạo phát, ngọc thủ nắm trường kiếm chém về phía đối phương.



Trịnh Luận nhìn đạo kiếm khí rực lửa phá không bay tới, trong lòng dâng lên báo động mãnh liệt, hắn lập tức dùng trường thương chống đỡ.

- Keng…

Trường thương trong tay Trịnh Nguyên bị kiếm khí đánh cong thành vòng cung, cả người hắn bay ngược về phía sau, y phục tan nát để lộ ra bảo giáp bên trong, khóe miệng rỉ máu.

- Khục… phụt...

- Trịnh huynh không sao chứ ?

Lý Tâm vội chạy lên đón đỡ, vẻ mặt tràn đầy kh·iếp sợ, không ngờ nữ nhân kia lại lợi hại như vậy, một chiêu đã đánh bại Trịnh Nguyên.

Nếu không có bảo giáp hộ thân chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng gặp nguy hiểm.

Một tên thanh niên tức giận nhìn Linh Mộng.

- Đạo hữu tại sao lại ra tay tàn độc như vậy.

Lâm Phong từ phía sau Linh Mộng bước ra, vẻ mặt khiêu kích.

- Muốn đánh thì bước ra, nói nhiều làm gì.

- Ngươi có dám cùng ta chiến một trận.

- Tại hạ soái chứ đâu có ngốc ?

Tuy Lâm Phong tự nhận là thiên tài vạn năm chưa chắc có một nhưng tu vi của hắn chỉ là linh giả, ngu gì giao chiến với một đám vương giả.

Đám người Phục Hổ bang tức giận nhìn Lâm Phong, bọn chúng muốn đánh tên này một trận nhưng lại e sợ thực lực của Linh Mộng.

- Nếu đã không ai muốn động thủ thì để lão phu.

Đúng lúc này một lão đầu không biết từ đâu xuất hiện, cả người lão trùm kính hắc bào không nhìn ra được dung mạo, giọng nói âm trầm đáng sợ.

- Để lại những thứ lấy được ở nơi này, lão phu sẽ tha cho các ngươi một mạng.

Linh Mộng nhìn lão đầu vừa xuất hiện, ánh mắt hiện rõ kiên kỵ, trên người lão truyền đến một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Lâm Phong còn không biết lão đầu này từ đâu chạy ra thì trong đầu hắn vang lên giọng nói.



- Tiểu tử ngươi cẩn thận, trên người lão ta có thi khí.

- Chẳng lẽ lão ta là hậu duệ Thi tông ?

- Không hẳn.

Thi khi trên người hắc bào lão đầu vô cùng mờ nhạt, có thể là lão chỉ vừa học được một ít thi thuật ở đâu đó.

- Lão có nhìn ra được tu vi của đối phương không ?

- Tôn giả trung kỳ.

- Không ổn rồi.

Lâm Phong nhìn về phía hắc bào lão đầu, trong lòng có chút hối hận, phải chi hắn giữ lại ma trận bên trong cung điện thì quá tốt.

Lúc này hắc bào lão đầu đang đứng chắn trước lối vào cung điện, cho dù hắn có phát tín hiệu cầu cứu cho Hà Thanh trưởng lão cũng không kịp chạy đến.

Hắc bào lão đầu từng bước đi tới, trước mặt lão là đám người Lý Tâm, đứng trước khí thế của một vị tôn giả bọn chúng hoàn toàn không có cơ hội kháng cự.

Trịnh Nguyên hành lễ với đối phương.

- Gia phụ là phó bang chủ của Phục Hổ bang, xin tiền bối nể mặt.

- Để lại giới chỉ, sau đó cút.

- Tiền bối.

Hắc bào lão đầu đột nhiên động thủ, một luồn hắc khi bay về phía Trịnh Nguyên, hắn vội vận linh lực chống đỡ nhưng bất thành, cơ thể hắn dần bị hút khô.

- Á…

Trịnh Nguyên hét lên đau đớn, lúc sau cả người hắn ngã xuống, cơ thể chỉ còn một lớp da với xương.

Đám thanh niên bên cạnh lập tức lấy ra pháp chỉ kích hoạt.

- Kiệt… kiệt… một đám ngu ngốc.

Đại thủ của lão đầu giơ lên, hắc khí tỏa ra tứ phía, chỉ có hai tên nhanh tay kích hoạt pháp chỉ bỏ trốn, số còn lại đều bị hút khô.

Ánh mắt lão đầu nhìn về phía Lâm Phong.

- Hai ngươi cũng muốn trốn sao ?

- Lão đầu, có phải lão tu luyện thi thuật không ?

- Sao ngươi lại biết thi thuật ?

Vẻ mặt ẩn sao hắc bào của lão đầu tràn đầy kinh ngạc, loại công pháp này lão chỉ vừa tìm được bên trong Qủy Cốc, một khi tu luyện có thể khống chế t·hi t·hể của tu sĩ trở thành binh khí của bản thân.