Thiên La

Chương 360: Thánh Ma chi chiến.




Chương 360: Thánh Ma chi chiến.

Với thực lực của ngũ đại thánh cung nhiều nhất chỉ có thể đánh ngang với đám yêu thú bên trong Thiên Phong, đợi khi hai bên lưỡng bại câu thương Ma giáo sẽ xong ra càn quét.

Ánh mắt Quỷ Ảnh đột nhiên nhìn về phía một ngọn tiểu sơn.

- Không ngờ lại để sót vài con chuột.

- Giao bọn chúng cho ta.

- Vậy làm phiền Tự Thiên huynh.

Văn Tự Thiên dẫn theo vài lão đầu rời đi, chỉ đứng một chỗ quan chiến làm cho hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán, không bằng tìm một vài tên chơi đuổi bắt.

Lâm Phong vừa thoát khỏi phệ linh trận lập tức hướng tới ngọn cự sơn gần nhất chạy đi.

Lão đầu phía sau tưởng hắn chạy loạn liền ngăn lại.

- Tiểu tử, phệ linh trận ở bên kia.

- Trước tiên phải quan sát địa thế.

Dù phệ linh trận đối với lão đầu chỉ là một cái tiểu trận nhưng cũng phải giải quyết theo trình tự, không phải cứ đâm vào là phá được.

Lâm Phong chỉ mất một lúc là l·ên đ·ỉnh thành công, ánh mặt liên tục liếc nhìn xung quanh, từ nơi này có thể thấy rõ phệ linh trận như một cái lồng chim úp lên cự sơn.

- Tiểu tử ngươi đừng có liếc nữa, đi thôi.

Lão đầu vừa dứt lời thì một đám hắc y nhân từ xa bay tới, Văn Tự Thiên liếc nhìn đám người bên dưới, ánh mắt dừng lại trên người Linh Mộng.

- Là ngươi.

Lần trước ở cổ môn hai người từng giao chiến một trận cho nên vừa nhìn liền nhận ra nhau.

Linh Mộng không ngờ lại gặp tên yêu nghiệt đó ở nơi đây, gương mặt xinh đẹp mỉm cười.

- Không ngờ U Minh thánh chủ lại trở thành một con chó biết nghe lời, sai đâu đánh đó.

- Các ngươi giải quyết bọn chúng, nữ nhân này giao cho ta.

Lâm Phong cảm giác hai bên sắp giao chiến liền hét lớn.

- Chạy.

Linh Mộng dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn đám người bên trên một cái sau đó xoay người đuổi theo Lâm Phong.

- Truy.



Bên cạnh Văn Tự Thiên còn có ngũ đại tôn giả, thực lực hơn hẳn đám người Lâm Phong nhưng bọn chúng chỉ đuổi theo phía sau hoàn toàn không có ý định công kích.

Bay được một lúc, Linh Mộng phát hiện có chút không đúng.

- Hình như đám người đó không có ý định t·ấn c·ông.

- Bọn chúng đang chờ đợi.

- Giả thần giả quỷ, chẳng lẽ ngươi đoán được ý định của bọn chúng?

- Chỉ là một chút tiểu kế sao có thể qua mắt được lão tử.

Tính toán thời gian có lẽ bây giờ đám yêu thú bên trong Thiên Phong đã bắt đầu chạy đến, trước khi bọn chúng xuất hiện nhất định phải phá được phệ linh trận.

Lâm Phong lấy ra một cái ma trận nắm trong tay.

- Các vị tiền bối chú ý, tiểu bối chuẩn bị kích hoạt cấm thuật.

Vừa dứt lời cả đám người Lâm Phong đột nhiên tiên tán giữa thiên địa, Văn Tự Thiên đang phi hành phía sau biến sắc.

- Âm dương ma trận, chẳng phải thứ này đã thất truyền rồi sao.

Lão đầu bên cạnh xoay người nhìn về phía sau.

- Thánh chủ bọn chúng đang chạy về phía phệ linh trận.

- Không biết sống c·hết.

Phệ linh trận không phải muốn phá là phá, chưa kể bên cạnh còn có cường giả tọa trấn.

Lâm Phong bay tới một cái quang trụ, lúc này lại có thêm vài lão đầu xuất hiện ngăn hắn lại.

- Thì ra là các ngươi giở trò.

- Nếu các ngươi đã đoán được thì không cần phải nhiều lời.

Từ lúc rơi vào phệ linh trận, Lâm Phong đã có cảm giác không đúng, trình độ trận pháp của Ngự Thú thánh cung đứng đầu Nam Hoang làm sao có thể không nhận ra phía trước có đại trận.

Sự thật là bọn chúng đã sớm nhìn ra phệ linh trận hơn nữa còn cố y dẫn tất cả mọi người vào bên trong đại trận.

- Không ngờ một trong ngũ đại thánh cung lại đi làm tay chân cho Ma giáo.

- Đáng tiết lúc các ngươi nhận ra đã quá muộn.



Năm lão đầu cùng lúc xong tới, khí tức tôn giả bao trùm đám người Lâm Phong, cảm giác như thái sơn áp đỉnh, linh lực ngưng trệ, toàn thân bất động.

- Phá.

Ba vị tôn giả phía sau Lâm Phong đồng loạt động thủ, một lão đầu kích hoạt pháp chỉ, lam quang rực sáng, vô số sợi xích bay về phía đối thủ.

- Đám lão đầu này giao cho bọn ta, các ngươi mau đi phá trận.

- Làm phiền các vị tiền bối.

Lâm Phong lập tức lao về phía phệ linh trận, thời gian của hắn không nhiều, đợi khi Ma giáo đuổi tới sẽ không còn cơ hội.

Đám lão đầu Ngự Thú thánh cung nhìn Lâm Phong lướt đi cũng không thèm đuổi theo, phệ linh trận là do bọn họ bày ra nên hiểu rõ muốn phá trận cần ít nhất năm vị tôn giả toàn lực xuất kích, dù một trăm tên vương giả kéo tới cũng vô dụng.

Lâm Phong bay tới bên cạnh quang trụ, vẻ mặt ngơ ngác, đám lão đầu kia vậy mà không ngăn hắn phá trận.

- Chẳng lẽ còn có huyền cơ?

- Bớt nhảm, tiểu tử ngươi còn không mau phá trận.

- Lão không thấy lần này quá đơn giản sao?

- Chắc chắn bọn chúng không tính được ngươi có thông thiên lệnh.

Linh Mộng nhìn tên nam nhân bên cạnh đột nhiên ngây người, trong lòng lại có chút bất an, chẳng lẽ cái tên này là thùng rỗng kêu to.

- Ngươi có phá được trận này không?

- Yên tâm, nhà anh ba đời phá trận.

- Còn không mau hành động.

- Bàn tay ta làm nên tất cả, phá...

Lâm Phong hét lớn, đại thủ đập vào quang trụ, cả tòa đại trận rung lên sau đó vỡ thành từng mảnh.

Chiến trường hỗn loạn trở nên tĩnh lặng, thánh cung ngơ ngác, Ma giáo kinh ngạc, đám yêu thú nhìn đối thủ đột nhiên ngừng chiến cũng không dám manh động.

- Các vị đạo hữu, thời cơ đến rồi.

Trưởng lão thánh cung cùng lúc bay về phía Ma giáo, tuyệt đối không thể để cho đám tiểu nhân này làm ngư ông đắt lợi.

Quỷ Ảnh đứng trên đỉnh núi, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, đại sự sắp thành không ngờ lại xuất hiện biến cố.

Một lão đầu đứng bên cạnh trầm giọng.

- Thủ lĩnh, bọn chúng tới rồi.



- Chuẩn bị nghênh chiến.

- Tuân lệnh.

- Lần này bản tọa sẽ không để cho một tên nào chạy thoát.

Cách đó vài dặm, Linh Mộng vẫn đang ngây người nhìn tên nam nhân bên cạnh, lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy một cảnh tượng ảo ma như vậy.

- Ngươi… sao có thể…

- Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết thì ta sẽ sẵn lòng trả lời.

Lâm Phong bày ra bộ dạng cao thâm.

- Nói cho ngươi biết một bí mật, bàn tay này của ta có thể phá giải tất cả trận pháp trên đời.

- Khoác lác.

Tuy Linh Mộng không biết làm sao tên khốn này phá được phệ linh trận nhưng nàng tuyệt đối không tin trên đời này lại có bàn tay vàng xuất hiện.

- Nam nhân không có một tên nào là thành thật.

- Chẳng phải còn có ta sao?

- Ngươi có dám phát thệ không?

- Có gì không dám.

Lâm Phong một tay chỉ thiên, một tay chống eo, thầm nghĩ nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, mấy trò trẻ con này mà cũng tin được.

- Ta mà nói xạo sẽ bị trời đánh…

- ẦM…

Lâm Phong vừa dứt lời thì một đạo hắc quang từ đâu bay đến sau đó nổ tung trên không tạo thành một đám hắn vụ bao phủ mấy chục dặm thiên địa.

Linh Mộng nhìn thấy hắc vân lập tức xoay người rời đi, Hàn Băng nhìn lưu manh vẫn còn ngơ ngác, nhỏ giọng nói.

- Mau đi thôi.

- Hàn Băng sư tỷ, đám hắc vân đó ở đâu ra vậy?

- Đó là tính hiện của Ma giáo.

- Làm hết hồn…

Không chỉ Lâm Phong mà ngay lão đầu cũng bị dọa xanh mặt, lão còn tưởng tiểu tử này phạm khẩu nghiệp nên bị trời phạt, lúc đó cả lão cũng tiêu luôn.